Chương 11: Hành vi bệnh hoạn

Sau hôm đó, tôi không đến công ty nữa, cũng không xin nghỉ việc, bởi tôi không biết nếu lại nhìn thấy khuôn mặt kia, tôi sẽ làm chuyện gì!

Tạm thời tôi đi giúp việc theo giờ cho các gia đình, khi không đi làm, lại xem quảng cáo trên báo, đến các công ty dự tuyển.

Hôm nay, lại bị một công ty tế nhị từ chối, tôi ngồi trước cổng trường mẫu giáo ngước nhìn bầu trời xám xịt, đợi đón Tư Tư. Những vết bầm trên cổ tay cũng nhạt đi nhiều, nhìn kỹ mới nhận ra, tôi không phải à thiếu nữ mười mấy tuổi, không duy tình đến nỗi vì một lần sơ sẩy mà đau khổ, héo hon. Nhưng không hiểu sao, cơn ác mộng đó cứ quanh quẩn trong đầu tôi, không thể xua đi được, cảm giác bị anh ta chiếm đoạt, không thể nào quên.

Tôi ôm đầu, vò rối mái tóc dài, cố nghĩ tới vẻ hớn hở của Tư Tư khi nhìn thấy tôi, lòng mới nhẹ đi đôi chút.

"Diêu Băng Vũ ?" Một giọng nói nghi hoặc từ phía sau vang lên. Tôi ngẩng đầu, bắt gặp gương mặt quen quen, khuôn mặt thanh tú, cặp kính trắng, có dáng thư sinh nhưng rất đĩnh đạc.

"Ngô Hàng phải không ? Lâu lắm không gặp!" Trông anh chín chắn hơn trước, nhưng bề ngoài không thay đổi nhiều.

"Em.... em ở đây... chờ đón con?"

"Con gái em, còn anh?"

Ngô Hàng đẩy cặp kính trên sống mũi, trong nụ cười như có chút gì đó hụt hẫng: "Anh đi ngang qua... nhìn thấy em nên xuống xe hỏi thăm."

"À..."

"Lâu quá không gặp, em khỏe chứ?"

"Vẫn khỏe." Tôi cười, hỏi: "Chắc anh bận lắm?"

Anh hiểu ý tôi, lúng túng chìa tay ra: "Ừ! Rất bận, vậy... tạm biệt!"

Tôi lịch sự bắt tay anh, nói: "Tạm biệt!"

Bỗng bàn tay nắm tay tôi cứng lại, anh nghi ngại nhìn tôi hỏi: "Em và cậu ta..."

".........."

Tôi bối rối rút tay về, nhìn ngón áp út không đeo nhẫn của mình, vội co vào trong ống tay áo.

Tôi đang không biết nói gì thì giọng Tư Tư lanh lảnh cất lên từ phía sau: "Mẹ!"

Liền đó, một cơ thể bé bỏng, âm ấm lao vào lòng tôi...

Nhìn thấy đôi mắt ngây thơ của con, nỗi phiền muộn trong tôi chợt tan, tôi nhấc bổng Tư Tư , tươi cười hôn lên đôi má mềm mại của nó.

"Con gái em đáng yêu quá!" Ngô Hàng vuốt ve khuôn mặt bầu bĩnh của Tư Tư : "Hai mẹ con định đi đâu, anh đưa đi."

"Không cần, em muốn đưa Tư Tư đi ăn chút gì đó ở gần đây."

"Anh cũng chưa ăn, cùng đi nhé."

Tôi đang định từ chối thì anh đã nói: "Bữa cơm này anh đã đợi rất nhiều năm, đến bây giờ em vẫn không cho anh cơ hội sao?"

Tôi nhìn vẻ mặt ngóng đợi của Tư Tư , liền gật đầu.

Hồi đại học, tôi có rất nhiều chàng trai theo đuổi, Ngô Hàng để lại ấn tượng sâu đậm nhất.

Chưa bao giờ anh nói thích tôi nhưng luôn xuất hiện những lúc tôi cần.

Còn nhớ hôm đó, sau khi gọi điện cho cô gái đó, tôi sụp khóc trước cửa ca bin điện thoại, Ngô Hàng vẫn đứng cạnh tôi.

Về sau, tôi đi lang thang suốt đêm, mặc cho tôi đuổi, mắng như thế nào, anh vẫn lặng lẽ đi theo.

Mãi đến khi tôi trở về căn nhà thuê của tôi và Trần Lăng, anh mới nói mấy câu an ủi rồi lặng lẽ quay đi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!