Chương 9: Người phụ nữ tuyệt vời nhất

Editor: Peachy

Phận ăn nhờ ở đậu, làm người còn không bằng một con cún.

Lê Chi tỉnh táo nhận thức được tình trạng hiện tại của bản thân, trong lòng vừa cảm thấy chua xót vừa có chút hối hận. Lòng trắc ẩn chẳng đáng giá bao nhiêu, lúc trước cô không nên cúi đầu chỉ vì vài ba cảm giác quen thuộc tinh tế đó. Trên đời này đàn ông đẹp trai có rất nhiều, không phải người còn nhiều hơn.

Đang suy nghĩ dở dang thì Mao Phi Du gọi điện thoại tới, tóm tắt đơn giản: "Chị Phong nói sáng mai để cô đến Thành Đạo thử vai."

Lê Chi ngẩn người, "Em? Thử vai á?"

Mao Phi Du đáp: "Không dám tin phải không, anh cũng thế. Nhưng chị Phong thông báo vậy đấy. Không phải cô vẫn luôn muốn đóng phim à, đừng nói công ty không cho cô cơ hội. Mặc dù đây chỉ là vai nữ phụ rất ít đất diễn nhưng chắc không cần anh nói cô cũng biết "Ánh trăng rơi qua kẽ tay" là một tác phẩm lớn."

Lê Chi chậm rãi gật đầu, "Vâng."

"Ngày mai anh có việc, cô phải tự đi thôi. Thông minh lanh lợi lên nhé, đừng để thất bại." Mao Phi Du cúp máy, gửi địa chỉ và người phụ trách vào Wechat của cô.

Tâm trạng lơ lửng bây giờ mới cảm nhận được sự vui sướng chân thật, Lê Chi gửi một loạt câu hỏi nhưng Mao Phi Du không trả lời lấy nửa chữ. Thôi, cô đã quen rồi, người đại diện của cô chỉ là hư danh thôi, thật sự không đáng tin cậy.

Ngày hôm sau, Lê Chi dậy từ rất sớm, không trang điểm theo yêu cầu của bộ phim. Tám giờ cô bước ra khỏi phòng, lúc đi ngang qua phòng khách, cô liếc nhìn qua căn phòng của Tống Ngạn Thành một cái. Cửa phòng đóng, không biết người còn ở trong hay không. Tiểu Lông Vàng đang ngủ chảy nước miếng, chổng vó nằm trong chuồng, còn ngáy nhẹ. Trong đầu bỗng hiện lên 4 chữ "người không bằng cún", Lê Chi hít một hơi thật sâu, nhanh chóng rời khỏi nhà.

Sức hấp dẫn của một tác phẩm lớn trong năm thể hiện ngay từ những vai nữ phụ xuất hiện không quá 10 tập phim cũng có tới hơn mười người cạnh tranh. Ngoài những người mới được các công ty giải trí để cử còn có không ít gương mặt cũ đã lăn lộn trong giới mấy năm mà mãi không nổi.

Các số thứ tự đầu đã thử vai được một lượt, những tiếng gầm giận dữ lúc ẩn lúc hiện theo những lần đóng mở cửa phòng.

"Cô có thù hằn gì với việc trang điểm sao? Không có tiền mua gương về soi à?"

"Đằng sau quay, có nhìn thấy cửa không? Đi đi."

"Cô ở công ty nào? Công ty đã đóng cửa chưa?"

Không nể mặt mũi như thế cũng chỉ có lão đại của ngành sản xuất Trương Nhất Kiệt mới dám nói.

Người mới đứng trước mặt Lê Chi run lẩy bẩy, quay đầu hỏi cô: "Cô có sợ không?"

Lê Chi gật đầu, có chút.

"Anh Kiệt nghiêm khắc quá, hôm nay sao lại là anh ấy chứ."

Lê Chi trấn an: "Không sao đâu, coi như rèn khả năng chịu đựng áp lực."

Nói thì đơn giản, nhưng đến khi tới lượt mình, cô vẫn yên lặng dùng đầu ngón tay ấn vào lòng bàn tay. Trợ lý ở cửa ra vào kiểm tra đối chiếu xong xuôi mới tránh sang một bên, "Vào đi."

Đẩy cửa bước vào, nhiệt độ trong phòng cao hơn bên ngoài, tỏa ra mùi hương nước hoa nhàn nhạy. Lê Chi tươi cười. "Em chào các thầy, em là..." Nói còn chưa hết câu cô đã dừng lại. Ánh mắt cố định ở chỗ ngồi chính giữa, bên trái Trương Nhất Kiệt là đạo diễn trình, bên tay phải là Thời Chỉ Nhược đang mỉm cười nhìn cô.

Trong đầu Lê Chi "đoàng" một tiếng tỉnh mộng, sự tự tin đã chuẩn bị trước đó đều trở nên bối rối.

Dự án "Ánh trăng rơi qua kẽ tay" được đoàn đội của đạo diễn Trình công bố đang chuẩn bị khởi động, nam nữ chính vẫn chưa được thông báo, đoàn làm phim đang tích cực thảo luận với Thời Chỉ Nhược. Dựa vào thực tế hôm nay thì tám mươi, chín mươi phần trăm là cô ta. Toàn thân Lê Chi căng lên, dáng vẻ thong dong biến mất, ngay cả ánh mắt cũng trở nên rời rạc sợ sệt.

Tác phẩm này lấy đề tài hiện thực, nói về một người phụ nữ thôn quê có cuộc đời bi thảm bị ép duyên, vì nhiều năm không có con mà bị người chồng bạo lực gia đình. Tất cả mọi người đều cho rằng bên nhà gái không thể sinh con nhưng đến cuối cùng chân tướng lộ rõ, thật ra chính chồng cô mới là người không có khả năng sinh con.

Kịch bản được xây dựng trong vòng năm năm do công ty giải trí Phàm Thiên đầu tư sản xuất với mục tiêu đạt được các giải thưởng lớn trong và ngoài nước. Rất nhiều hoa đán và tiểu sinh đều muốn giành vai với mong muốn chuyển hình tượng, được ôm mọi giải thưởng mạ vàng lớn nhỏ. Do đó, ngay cả những vai phụ cách 18 dặm đều biến thành một miếng mồi ngon.

Trạng thái như bị áp giải đến nơi hành hình này của Lê Chi khiến Trương Nhất Kiệt không hài lòng. Vừa định mở miệng nói lời không vui, Thời Chỉ Nhược đã cười nói: "Anh Kiệt, bắt đầu thôi."

Trương Nhất Kiệt bị chặn miệng, không tiện tiếp tục công kích, chỉ có thể gật đầu.

Thời Chỉ Nhược đứng dậy: "Buổi thử vai trước mắt nhìn không thấy triển vọng gì cả. Vậy đi, em sẽ diễn một phân đoạn coi như cho anh Kiệt và đạo diễn Trình giải sầu."

Trầm mặc nửa giây, rất nhanh sau đó, Trương Nhất Kiệt hùa theo cô ta cười nói: "May cho cô."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!