Chương 8: Người đàn ông độc ác

Editor: Peachy

Sau khi trở về nhà, Lê Chi lập tức gọi điện thoại cho Mao Phi Du, nếu đầu dây bên kia không báo máy bận thì cũng là không có người nghe. Nửa tiếng sau, Mao Phi Du mới gọi lại: "Có chuyện gì vậy?"

Lê Chi tức giận: "Có người đại diện nào như anh không? Tìm cả ngày cũng không thấy dạng."

Bên kia vọng lại tiếng ca hát, Mao Phi Du "alo" nửa ngày, "Cô nói gì cơ?"

Lê Chi bái phục, cao giọng nói: "Em muốn hủy hợp đồng với người họ Tống kia."

Mao Phi Du: "Cô điên à?"

Lê Chi bình tĩnh đáp: "Hợp đồng đang ở chỗ anh, anh xác nhận các điều kiện hủy hợp đồng đi."

Mao Phi Du hiển nhiên chỉ qua loa lấy lệ, "Đừng có dở chứng, anh đang bận lắm."

"Mao Phi Du!" Lê Chi hạ giọng.

Một lúc lâu như vậy, Mao Phi Du tự nhiên cũng làm hạ được tính khí của cô xuống, cô đang thực sự quyết tâm. Anh ta là điển hình của kiểu người ưa ăn mềm chứ không thích ăn cứng: "Được rồi được rồi, đợi đã."

Vài phút sau, Lê Chi nghe thấy anh ta báo cho một con số, cả người lạnh toát từ đỉnh đầu xuống lòng bàn chân. Mao Phi Du ra bên ngoài KTV, tiếng ồn nhỏ dần, anh ta không mấy kiên nhẫn hỏi: "Cô lại muốn làm gì?"

Lê Chi kìm lại cơn giận dữ: "Câu này phải hỏi anh mới đúng. Không phải trước khi ký hợp đồng anh nói đã tìm cố vấn pháp luật xem qua rồi à?"

Mao Phi Du đuối lý nhưng không hề chùn bước, "Cô thiếu tiền như thế, có hợp đồng để mà ký là tốt rồi!"

Lê Chi khó thở: "Em mặc kệ, khoản tiền vi phạm hợp đồng này anh đi mà trả."

"Không có tiền."

"Thế thì tìm luật sư cho em đi."

"Không có tiền."

Lê Chi cuộn chặt lòng bàn tay, nghiến răng nói: "Vậy em sẽ liên lạc với Phong tỷ để nhờ chị ấy giúp đỡ..."

Mao Phi Du ngắt lời cô, "Đây là việc cô tự ý nhận mà còn dám để công ty biết á? Vẫn ngại phí bồi thường vi phạm hợp đồng không đủ nhiều phải không?" Anh ta thấp giọng cảnh cáo: "Hợp đồng là do chính cô ký tên, yêu cầu làm gì thì làm đi."

Mao Phi Du cúp máy chỉ để lại những âm thanh tút tút ngắn nối tiếp nhau.

Ánh đèn cũ kĩ trong căn phòng thuê tối đi, gió nghiêng n gả lùa vào từ ô cửa sổ. Lê Chi ngồi thụp xuống ghế sô pha một lúc lâu, mãi đến khi hai chân tê dại vì lạnh mới chậm rãi đi đóng cửa sổ.

Thời điểm sau đó ở tập đoàn Bách Minh, Tống Ngạn Thành mở cửa sổ để làm tan đi mùi khói nồng, gió đêm từ bên ngoài tạt vào thổi bay những lọn tóc trước trán anh, bầu trời rộng lớn hiện ra ngay trước mắt. Quý Tả đặt báo cáo kiểm tra sức khỏe tuần trước của lão gia lên bàn, "Vẫn không có dấu hiệu bình phục ạ."

Tống Ngạn Thành dạo bước về bên cạnh bàn, cầm lấy những tờ giấy kia cuộn thành một vòng, tùy ý ném vào bên trong bình hoa sứ men xanh trên bàn rồi quẹt một que diêm ném vào, ngọn lửa bùng cháy, từ màu xanh lam nhạt chuyển dần sang màu đỏ sẫm, đốt đến cháy rụi.

Anh bảo: "Nói với lão Từ, tôi sẽ nhớ kỹ những ân tình còn thiếu này."

Quý Tả cười đáp: "Có lẽ lão Từ đã đoán được anh sẽ nói vậy nên đã bảo tôi nói lại với anh, anh ta chỉ tiện tay mà thôi."

Báo cáo kiểm tra sức khỏe của Tống Hưng Đông gần như hoàn toàn là bí mật gia tộc, không mấy dễ dàng để có được. Anh trai Tống Duệ Nghiêu của anh cũng chưa chắc đã có được những thông tin này.

Anh nghiêng đầu, phân phó cho Quý Tả: "Ngày mai phái xe đến đón cô ta."

Quý Tả hơi sửng sốt, "Dạ? À, là cô Lê, đón đi đâu ạ?"

Tống Ngạn Thành nhìn anh ta một cái, bĩnh tĩnh nói: "Đến ở cùng tôi."

Quý Tả shock tột độ, phải làm đến mức đó ư? Ông chủ của anh ta không phải là không gần nữ sắc à? Sao có thể ở cùng một ngôi sao nữ được?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!