Chương 7: Sống chung

Editor: Peachy

Sau khi thấy phản ứng của Tống Ngạn Thành, Lê Chi đã được khai sáng – Không cần, thực sự không cần.

Nhưng biểu cảm của Tống Ngạn Thành, đến cả tư thế ngồi cũng không hề thay đổi, ánh mắt không chút gợn sóng nhìn Lê Chi. Lê Chi suy nghĩ một hồi, cho rằng anh đang cảm thấy hứng thú, vậy là lại tốt bụng giải thích: "Bộ phim này nói về một thiếu nữ nhỏ hồn nhiên ngây thơ được gả cho Hoàng đế. Nhưng Hoàng đế là một tên cặn bã, xung quanh ông ta cũng là một đám phi tần cặn bã nữa..."

Lê Chi tóm tắt kịch bản phim tận hai phút mới ngừng.

Tống Ngạn Thành liếc mắt sang chỗ khác, một tay vòng trước ngực, dùng ngón trỏ ấn một lực vừa phải vào thái dương.

Xe thả người ở ngã tư rồi tiến về phía công ty.

Tập đoàn Bách Minh tọa lạc ở trung tâm thành phố, xung quanh là hai tòa cao ốc liền kề chen chúc nhau như rừng cây. Tầng cao nhất là khu vực văn phòng hành chính. Cả một tầng diện tích rộng lớn được thiết kế lại, phòng làm việc của các quản lý cấp cao và thành viên hội đồng quản trị được sắp xếp từ trong ra ngoài. Phòng trong cùng chính là nơi làm việc của chủ tịch Tống Hưng Đông.

Từ khi ông đổ bệnh đến nay, ngoại trừ việc có nhân viên tới dọn dẹp hàng ngày thì suốt nửa năm qua cánh cửa đó vẫn luôn đóng chặt.

Sản nghiệp của tập đoàn rất lớn, ghế phó tổng giám đốc cũng có tới mười mấy người. Tống Ngạn Thành chính là một trong số đó, chịu trách nhiệm quản lý cung cấp vật tư cho các công ty con. Những người tinh tường đều có thể nhìn ra, chức vụ này có cũng được mà không có cũng chẳng ảnh hưởng gì, đây chính là sự qua quýt của Tống Đông Hưng dành cho anh. Không cần phải đoán già đoán non, nhị thiếu gia nhà họ Tống không được sủng ái là điều mà ai cũng biết.

Phòng làm việc của anh ở trong góc, Quý Tả đã chờ ở đó từ lâu. Nhưng anh ta còn chưa kịp báo cáo công việc, Tống Ngạn Thành đã nới lỏng cúc cổ áo mở lời trước: "Thêm một điều khoản trong hợp đồng đi, bảo cô ta ít nói chuyện lại."

Quý Tả ngẩn người một lúc mới phản ứng được anh đang nói đến Lê Chi.

Huyệt thái dương của Tống Ngạn Thành vẫn còn giật giật, đầu óc vẫn quay mòng mòng với nào là "Hi quý phi", "Thường tại và Đáp ứng" rồi còn cả "Hoàng hậu sát hại Hoàng hậu", thực sự ám ảnh.

"Tối thứ sáu tuần này là sinh nhật của lão gia, cậu thông báo để cô ta chuẩn bị kỹ càng."

Quý Tả đã rõ.

Tống Ngạn Thành ngồi xuống trước bàn làm việc, hai người bắt đầu bàn bạc chuyện công việc. Nửa tiếng sai, Quý Tả khép lại văn kiện, muốn nói nhưng lại thôi. Tống Ngạn Thành vẫn đang ký tài liệu, còn chưa ngẩng đầu, "Còn chuyện gì không?"

Quý Tả nói: "Minh Hi đã trở về rồi ạ."

Xung quanh Tống Ngạn Thành tĩnh lặng, "Ừm, tối thứ sáu con bé cũng sẽ đến."

Quý Tả lo lắng, "Với tính cách của Minh Hi, tôi e là cô ấy..."

Tống Ngạn Thành đã ký xong một xấp văn kiện, biểu cảm bình tĩnh, không nhiều lời.

Bữa tiệc sinh nhật tối thứ sáu sẽ được tổ chức vào lúc 6h tối. Đúng 5h chiều, tài xế đã tới đón Lê Chi đồng thời đưa cho cô một hộp quà, cung kính nói: "Tống tổng có dặn hôm nay cô sẽ mặc bộ độ này."

Chiếc áo măng tô màu hoa mơ không có họa tiết nào dư thừa lại bất ngờ rất vừa người. Lê Chi cho rằng Tống Ngạn Thành kén cá chọn canh nhưng lúc sau mới phát hiện ra anh cũng mặc một chiếc áo khoác cùng màu.

Đã diễn thì phải diễn cho tới, đây chính là áo khoác đôi.

Phong cách này rất Tống Ngạn Thành.

Tống Ngạn Thành bước xuống xe, đứng yên tại chỗ một giây. Lê Chi cực kì biết ý đi tới, bước một tay trong tay, bước hai tựa vào vai anh, bước ba mỉm cười ngọt ngào. Cả quá trình rất tự nhiên, không cần phải nhắc nhở. Vừa bước vào cửa, toàn bộ người trong Tống gia đều đưa mắt nhìn bọn họ. Tống Ngạn Thành rất biết chọn thời điểm giơ tay lên, nhẹ nhàng lau khóe miệng cho Lê Chi, cúi đầu dịu dàng: "Em vừa ăn vụng bánh quy à?"

Lê Chi: "..."

Nhập vai quá nhanh, cô còn chưa kịp hoàn hồn đã bị ánh mắt đen như đá của anh chiếu tướng.

Sau đó mọi người khách sáo chào hỏi lẫn nhau. Tống Ngạn Thành quay đầu, không nhanh không chậm lần lượt thăm hỏi, nào là bác hai, chú ba, dì tư,... Trông những người đó tỏ ra ôn hòa là thế nhưng một chút quan tâm nhiệt tình chân thật cũng không có. Trọng tâm vây quanh của bọn họ là Tống Duệ Nghiêu đang an nhàn ngồi trên ghế sô pha đằng kia, thái độ xum xuê nịnh nọt ấy chẳng khác gì Thiên Lôi sai đâu đánh đó.

Trong phòng biết bao nhiêu người là thế nhưng chỉ có dì Minh đưa cho họ một chén trà nóng, nhẹ giọng: "Bên ngoài lạnh lắm, giữ lấy ủ ấm đi."

Tống Ngạn Thành gật đầu, trầm giọng nói cảm ơn.

Sau vài lần tiếp xúc, Lê Chi càng nhận thức được cuộc sống chốn hào môn không hề dễ chịu. Cô âm thầm đánh giá Tống Ngạn Thành, người đàn ông này không kiêu ngạo cũng không tự ti, có lẽ tập mãi cũng thành quen. Lê Chi ung dung quay đầu, tình cờ chạm mắt với một ánh mắt nào đó trong phòng khách.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!