Editor: Peachy
Khi về tới biệt thự đã quá 12h giờ đêm, Quý Tả cũng theo lên tầng để lấy tài liệu cần dùng cho buổi họp ngày mai.
Nơi ở của Tống Ngạn Thành sạch sẽ, trang nhã, không một hạt bụi như một ngôi nhà kiểu mẫu. Trong nhà còn nuôi một em chó vàng lẽo đẽo đi sau chủ, tuy đang trong thời kì nghịch ngợm vì mới 3 tháng tuổi nhưng lại cực kì an tĩnh như một lão cán bộ.
Tống Ngạn Thành vừa cởi áo khoác ngoài vừa giao phó công việc. Quý Tả lấy điện thoại di động ra, màn hình vẫn hiển thị giao diện buổi live stream, người dẫn chương trình vẫn nhiệt tình giới thiệu sản phẩm mới, quá ồn ào, Quý Tả vội vàng tắt đi.
Màn đêm như đại dương sâu thẳm, Tống Ngạn Thành đứng bên cửa sổ sát sàn chậm rãi tháo khuy măng sét.
"Phía bệnh viện đã dặn dò chu đáo, để dành cho cô ấy một phòng bệnh rồi ạ." Quý Tả báo cáo.
"Nói với Mạc tổng bữa tiệc tối mai không cần gọi tài xế, cậu sẽ tự lái xe tới đón." Tổng Ngạn Thành bỏ ngoài tai, toàn bộ sự chú ý đặt lên công việc, hoàn toàn không quan tâm đến chuyện phía sau.
Thực ra Quý Tả có thể "get" được hành động của Tống Ngạn Thành. Chuyện vừa phát sinh ở sảnh tòa nhà đã chạm tới một tia đồng cảm trong anh:
Thảm.
Chỉ chút cảm thông đó thôi cũng khiến anh mở lòng nhân từ, có chút mềm lòng.
Quý Tả đang định thở dài cảm khái, Tống Ngạn Thành đã lạnh lùng nói: "Cậu thần người ra đấy làm gì?"
Quý Tả: "..."
"Ngày kia lão gia phải đi tái khám, bảo cô ta đi cùng, không được tới trễ." Tống Ngạn Thành đặt khuy măng sét xuống mặt bàn, "Cậu ký lại hợp đồng với cô ta đi."
Quý Tả: "..."
Okie, là do tôi nghĩ quá nhiều rồi.
- -----
Ngày hôm sau, thể trạng của Lê Chi đã khá hơn nhiều. Cô lướt Weibo, coi như đã hiểu nguyên nhân vì sao tối hôm qua Mao Phi Du nổi điên. Đều là "hàng tồn kho" của công ty vậy mà nhờ buổi live stream kia, đến bây giờ tên của Trâu Thấm vẫn còn đang ở trên hot search.
Mao Phi Du gửi cho cô một tin nhắn bảo cô tự lo cho bản thân đi, khi nào có việc anh ta sẽ gọi cho cô. Lê Chi đã rõ, có lẽ anh ta đang đi xếp gạch ở đâu đó. Ngày tháng cứ thế trôi đi, mà cơm thì vẫn phải ăn. Lê Chi tự giễu cười một tiếng, có khi vào chùa bán linh vật, giấy tiền hương hoa còn kiếm được nhiều hơn là làm nghề này.
Cô còn đang suy nghĩ lung tung thì Quý Tả gọi điện tới. So với lần trước, bây giờ nhìn thấy tên người này Lê Chi đã bình tĩnh hơn nhiều, cũng đoán lờ mờ được là chuyện gì.
Quả nhiên, Quý Tả đi thẳng vào vấn đề, "Cô Lê, hi vọng sẽ tiếp tục được hợp tác với cô."
Không những vậy còn cực kì có tâm, tiền lương mỗi tháng sẽ tăng từ 10 vạn lên tới 12 vạn tệ.
Trong lòng Lê Chi biết rõ tình trạng hiện giờ của bản thân. Mặc dù bệnh tình của bà nội đã ổn định nhưng người già tuổi cao sức yếu như một cành cây khô, cứ qua một mùa thay lá là mất đi một năm tuổi xuân. Lê Chi vẫn luôn có một nguyện vọng, đó là đưa bà sang nước ngoài làm phẫu thuật tim.
Cô không hề do dự, vô cùng dứt khoát đồng ý.
Quý Tả càng không chần chừ, sau vài giây đã gửi cho cô một bản lịch trình công việc:
Thứ 3, trở về khu nhà cũ ăn cơm tối cùng anh Tống.
Thứ 5, tới thăm lão gia. (Ghi chú: Vui lòng mặc váy dài sáng màu và buộc tóc.)
Thứ 6, cùng lão gia ôn lại chuyện cũ. (Ghi chú: Vui lòng học thuộc lịch sử cận đại Trung Quốc và tài liệu đính kèm.)
Quý Tả: "Cô Lê, 10h ngày mai cô sẽ cùng anh Tống tới bệnh viện Quân Sơn."
Tuân theo nguyên tắc kính nghiệp, ngày hôm sau Lê Chi đến đúng giờ. Tống Ngạn Thành là người rất coi trọng giờ giấc, đến đúng từng giây từng phút. Hôm nay anh không mặc lễ phục mà mặc một chiếc jacket họa tiết caro đen trắng, sau lưng có lông xù, nhìn rất đẹp trai mà lại thoải mái. Mặc dù ngoại hình sáng láng là thế nhưng khí chất của Tống Ngạn Thành thực sự không liên quan chút nào tới hai chữ "thân thiện."
Lê Chi đứng bên cạnh có chút xấu hổ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!