Chương 27: Máy bay tư nhân

Được tặng heo vàng, liền tự cho mình là kim chủ.*

(*) chữ heo vàng là "kim trư" ( /Jīn zhū/), đồng âm với "kim chủ" ( /Jīn zhǔ/).

Lê Chi cạn lời, nhìn anh trân trối, biểu cảm biến hóa có thể nói là vô cùng đặc sắc.

Tất nhiên, Tống Ngạn Thành cũng sẽ không tự cho mình là đúng, trò đùa ngẫu hứng này làm cho tâm trạng của anh… không tệ lắm.

Lê Chi cuối cùng chỉ nặn được một câu, "Cái người này, sao lại thế chứ."

Tâm trạng vốn bắn đại bác cũng không tới*, hiện tại lại bị tên khốn này vẽ chuyện thành đỏ mặt.

(*)bắn đại bác cũng không tới: không liên quan.

Tống Ngạn Thành cười vô cùng chân thành, lông mày giãn ra, khóe mắt khẽ nhếch, có thêm một vài phần bộ dáng nên có trong ngày sinh nhật.

"Anh đừng có hiểu lầm, thuận tay mua, thực sự chỉ là thuận tay. Con heo này không phải là cái loại "heo" anh đang nghĩ tới, nó thuần túy chỉ là một con heo thôi."

Lê Chi giải thích lung tung một lèo, ánh mắt nhà nhàn nhạt dịu dàng của Tống Ngạn Thành vẫn luôn nhìn cô. Khuỷu tay chống lên mặt bàn, lòng bàn tay trống không nắm vào nhau, ngăn lại nụ cười vui vẻ như có như không trên khóe môi.

Lê Chi bĩu môi, "Thôi được rồi, anh là Thọ tinh*, hôm nay anh lớn vai nhất."

(*) Thọ tinh: người được chúc mừng sinh nhật.

Giọng nói của Tống Ngạn Thành vang lên thật nhẹ, "Tôi chưa từng tổ chức sinh nhật."

Khuôn mặt Lê Chi u sầu, "Tốt xấu gì thì tôi cũng đưa anh quà rồi, phối hợp diễn một chút cũng không thể sao?"

Tạm ngưng mấy giây, Tống Ngạn Thành lại nói: "Mỗi ngày tôi đều diễn."

Ánh mắt của Tống Ngạn Thành rõ ràng mất hứng, có lẽ đang liên tưởng đến một việc gì đó, sắc mặt dần trở nên sắc bén. Lê Chi hiểu, bề ngoài nhìn vẻ vang quang vinh, nhưng cuộc sống trong gia đình quyền quý của anh cũng chưa từng trôi qua suôn sẻ.

Lê Chi nghiêng đầu cười, từ đôi mắt đến hàm răng đang nhe ra kia đều như đang tỏa sáng, "Không sao rồi, hiện tại không phải có tôi đây sao?"

Tống Ngạn Thành nhìn sang.

"Đợi tôi thành Ảnh hậu, anh liền trở thành nam chính diễn cùng Ảnh hậu, biết bao người sẽ hâm mộ anh cơ mà." Lê Chi nói xong câu này, mặt mày sinh động, dí dỏm lại phóng khoáng, tuyệt không khiến cho người ta sinh ra ác cảm với cô.

Tống Ngạn Thành cong cong môi, "Tốt, tôi chống mắt lên xem."

Bầu không khí dần bớt căng thẳng, hai người ăn được một bữa tối coi như là hài lòng. Xe của Tống Ngạn Thành Quý Tả đã lái đi mất, nhưng tạm thời anh ta lại có việc, không có cách nào có thể đón. Tống Ngạn Thành vừa mới định phân phó tài xế lái xe tới, Lê Chi đã cắt ngang: "Đêm hôm khuya khoắt, đừng làm khổ người ta nữa. Phía trước có một cái trạm xe bus, có xe chạy tới khu chung cư."

Gió nổi lên, cô khép kín áo khoác lại, bả vai hơi co lên, đi lên phía trước.

Tống Ngạn Thành chần chờ một lúc rồi cũng bước theo.

Rất nhiều người đang đợi xe ở đó. Tống Ngạn Thành đứng trong đám người này, tựa như một cây bạch dương, vươn cao thẳng tắp. Lê Chi ghé sát vào, "Không so sẽ không phát hiện."

"Hả?"

"Chân anh rất dài."

Tống Ngạn Thành bình tĩnh nói: "Đó là bởi vì cô quá lùn."

Lê Chi: "…"

Tuyến Thành thị 1 là tuyến xe bus chạy quanh trung tâm thành phố, vì vậy hành khách lên xe rất nhiều. Lúc hai người bọn họ lên xe, chỉ có thể chen vào giữa. Giữa đám đông, vẻ mặt của Tống Ngạn Thành hết sức khó coi.

Hẳn là anh điên rồi mới đồng ý đứng chen lấn trong xe bus công cộng với cô diễn viên này.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!