Tề Minh gào lên một câu như thế làm Tống Ngạn Thành giật cả mình.
Lười phải nói những lời thừa thãi, anh dứt khoát cúp máy.
Nhưng Tề Minh không bỏ cuộc, không ngừng khủng bố anh bằng tin nhắn:
[Sao lại cúp điện thoại của tôi?]
[Đây là thái độ nhờ vả người khác của cậu à?]
[Ghê ghê ghê, nhìn không ra đấy, thì ra gu của cậu là sexy gợi cảm.]
[Kiểu mèo rừng nhỏ, meo meo meo như này đúng không?]
Tống Ngạn Thành úp màn hình điện thoại xuống, chênh lệch múi giờ khiến anh hơi nhức đầu.
Lê Chi đang đọc kịch bản trong phòng, cốt truyện và logic của "Ánh trăng rơi qua kẽ tay" rất chặt chẽ, mỗi nhân vật đều có sức hút riêng. Lê Chi thật sự ngưỡng mộ Thời Chỉ Nhược vì có thể nhận được một bộ phim tốt như vậy. Cô đã nghiên cứu kịch bản rất kĩ, lời thoại của nữ chính cũng thuộc lòng.
Lê Chi đọc xong câu cuối cùng, trong lòng trống rỗng.
Một vai diễn hay thế này, có lẽ cả đời này cô cũng không có cơ hội được diễn.
Lê Chi trở mình, ngẩn người nhìn trần nhà chằm chằm. Ngày mai còn phải dậy sớm đi diễn cho buổi lễ khai trường của một công ty vật liệu ở thành phố bên cạnh. Xưa nay công ty chưa bao giờ chịu lỗ trong mọi giao dịch. Hơn nữa, tài khoản weibo của cô cũng đã đưa cho công ty quản lý, bắt đầu từ ngày mai, mỗi ngày sẽ đăng một bộ ảnh gợi cảm nóng bỏng mắt.
Tài khoản weibo của Lê Chi có hơn 2 vạn người theo dõi, hơn nửa số đó là do Mao Phi Du mua cho. Nhưng cô rất thích chia sẻ về cuộc sống thường ngày của mình, dù chỉ là đôi ba câu cũng đặt vào đó rất nhiều tâm tư. Hầu như các bài đăng đều không có người bình luận, thỉnh thoảng mới có người hâm mộ nhắn nhủ vài câu "Cố lên", "Ảnh này đẹp quá".
Vậy mà Lê Chi vẫn cực kì thỏa mãn. Còn hiện tại, ngay cả đăng nhập cô cũng không màng. Suy nghĩ linh tinh một hồi, Lê Chi mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
5 giờ sáng, tiếng chuông báo thức vang lên. Cô ngủ không sâu, lập tức rời giường đi trang điểm. Xe buýt của công ty sẽ xuất phát lúc sáu giờ rưỡi, Lê Chi chuẩn bị xong xuôi, vừa định rời khỏi nhà thì nhận được điện thoại từ trợ lý của Từ Phong.
Cô sửng sốt, "Gì cơ ạ?"
Đầu dây bên kia lặp lại một lần nữa.
Lê Chi vẫn không dám tin: "Em, em không phải đi nữa ạ?"
Không những không phải đi, công ty còn báo với cô rằng buổi chụp ảnh tối nay cũng hủy luôn.
Lê Chi không nhớ nổi bản thân đã đắc tội với ai mà ngay cả những lịch trình thế này cũng không thể nhận.
Tống Ngạn Thành vừa bước ra khỏi phòng ngủ đã thấy Lê Chi thẫn thờ ngồi trên ghế sô pha. Cô chậm chạp quay đầu lại, ánh mắt hiện rõ vẻ mờ mịt và luống cuống.
Tống Ngạn Thành thản nhiên liếc cô một cái, còn chưa mở miệng, Lê Chi đã ỉu xìu lên tiếng trước: "Anh cứ móc mỉa tôi tiếp đi, hôm nay tôi lại ăn không ngồi rồi trong nhà rồi."
Tống Ngạn Thành: "Chuyện bình thường mà, có gì phải móc mỉa?"
"..." Lê Chi cúi đầu, đau lòng không nói thành lời.
Tống Ngạn Thành mặc áo khoác lên, tay phải sửa sang lại cà vạt. Anh đứng trước mặt Lê Chi, dáng người cao lớn che hết cả ánh sáng. Tống Ngạn Thành thoáng nhìn qua hình ảnh phản chiếu trên màn hình TV, Lê Chi thu mình trong khoảng tối mà anh tạo ra như một chú ốc sên nhỏ tội nghiệp.
Tống Ngạn Thành lại một lần nữa chứng thực suy nghĩ của bản thân tối hôm qua, bộ dạng này của cô mà theo đuổi hình tượng gợi cảm là sai quá sai.
Mặc dù body của cô cũng được, viền ren đen rất tôn da, sequin lấp lánh trên rốn là hàng rẻ tiền nhưng cũng không che giấu được vòng eo con kiến...
Tống Ngạn Thành thoát khỏi dòng suy nghĩ, cau mày khó chịu, anh nghĩ lung tung cái gì không biết.
Anh quay đầu, vẫn nhăn mày không vui, lạnh giọng nói: "Tối nay dùng bữa cùng tôi."
Lê Chi ngước mắt nhìn anh, mất tập trung, "Chắc là không được đâu."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!