Editor: Peachy
Vẻ mặt Tống Ngạn Thành hiện rõ biểu cảm "Cô bị tâm thần à?". Nếu là chuyện khác, anh chắc chắn sẽ không có phản ứng gì. Nhưng hiện giờ danh dự của một người đàn ông như bị sỉ nhục, trong lòng anh thật ra vẫn đang cố kìm nén cơn tức giận.
Một khi tâm trạng đi xuống, cái khí chất lạnh lùng của anh lại càng bộc lộ ra rõ rệt. Lê Chi mấp máy môi, di chuyển ánh mắt sang nơi khác, nhỏ giọng nói: "Tôi đùa đấy, anh đừng tưởng thật."
Tống Ngạn Thành giơ tay lên, ngón trỏ ấn vào cửa một cái khiến cánh ccuwar hoàn toàn mở rộng. Anh đi tới ghế sô pha, lấy một thứ gì đó từ đĩa hoa quả ném lên người Tiểu Lông Vàng. Con chó đang ngâu si ngủ bỗng nhiên bật dậy như xác chết hồi sinh, sau khi thấy rõ đồ vật thì ngoáy tít cả đuôi, há mồm ra gặm.
Lê Chi: "..."
Lại cho nó ăn lê, cách trả thù của người đàn ông này đúng là không hề tầm thường.
Hai người xa lạ cứ thế cùng nhau sống chung một mái nhà đã mấy ngày. Theo quan sát của Lê Chi, lịch trình làm việc và nghỉ ngơi của Tống Ngạn Thành rất bình thường, đêm ngủ muộn sáng dậy sớm, về cơ bản không khác gì mấy với thời gian đi làm của người bình thường. Anh là phó tổng giám đốc của tập đoàn Bách Minh nhưng gần như không hề tham gia những buổi xã giao thừa thãi, quả nhiên là "thiếu gia hào môn bị bỏ rơi".
Hàng ngày đều có dì giúp việc tới dọn dẹp nhà cửa, đĩa trái cây luôn được thay hoa quả tươi mỗi ngày. Nhưng trong ấn tượng của Lê Chi, dường như Tống Ngạn Thành chưa từng nếm qua. Dì giúp việc này họ Triệu, là một người ít nói. Thấy trong nhà đột nhiên xuất hiện thêm một Lê Chi cũng không ngạc nhiên, chỉ chăm chỉ quét dọn, cẩn thận thay hoa quả.
Ban đầu dì giúp việc còn câu nệ, Lê Chi tốt bụng phụ giúp một tay, lấy khăn lau chùi, sau vài lần cũng quen. Hôm nay, lúc dì đến hai tay trống không. Lê Chi lấy làm lạ hỏi: "Dì ơi, hôm nay không phải thay hoa quả ạ?"
Dì giúp việc bảo: "Cậu Tống dặn từ nay về sau không cần nữa, Tiểu Cường sẽ mang hai thùng tới."
Tiểu Cường là tài xế của Tống Ngạn Thành. Lê Chi không suy nghĩ nhiều. Đến chạng vạng tối, quả nhiên Tống Ngạn Thành gọi điện tới, lời ít mà ý nhiều: "Mở cửa cho tài xế."
Kiểu nói chuyện ra lệnh này giống như mưa băng lạnh lẽo, Lê Chi nghe không quen, bật lại: "Sao anh không hỏi tôi có ở nhà không, biết đâu tôi ra ngoài thì sao?"
Tống Ngạn Thành không nhanh không chậm hỏi: "Đi quay phim à?"
"..."
"Hay tham gia show giải trí?"
"..."
"Hay là đi thảm đỏ?"
"..."
Ba câu hỏi full sát thương chí mạng liên tiếp, đến cả lỗ tai Lê Chi cũng đỏ bừng.
Tống Ngạn Thành hạ giọng: "Hả?"
Lê Chi bị đàn áp, yếu ớt đáp: "Tôi đi ăn tối không được à." Nói xong thì lập tức cúp máy. Đúng lúc đó, chuông cửa vang lên, tài xế của Tống Ngạn Thành mang theo hai thùng hoa quả đứng ở cửa nhà, khách khí nói: "Làm phiền cô rồi, Tống tổng dặn tôi mua."
Tài xế đặt đồ xuống rồi đi ngay. Thùng giấy màu trắng vuông vức, bên ngoài cũng không đề chữ gì đặc biệt. Lê Chi lật mở nắp hộp, từ trong khe nhỏ lộ ra nhưngx quả lê tuyết tròn trịa.
Trong nhà này còn ai ăn lê nữa? Chỉ có con chó kia thôi.
Đúng là một người đàn ông độc ác.
Vì chuyện này phá hỏng cảm xúc mà cô đến quán mì Dương Xuân muộn năm phút. Mao Phi Du bảo: "Anh còn tưởng cô không đến."
Lê Chi ngồi xuống, hừ lạnh một tiếng: "Anh vẫn nhớ anh là người đại diện của em cơ à?"
Mao Phi Du liếc cô một cái: "Công việc của cô còn chưa có, bây giờ cả ngày cũng phải bảo bọc cô như gà mẹ ấp trứng à?"
Lê Chi bưng cốc nước lên uống một ngụm, không đáp lại.
Mao Phi Du hỏi: "Hôm qua lại bị Thời Chỉ Nhược chỉnh à?"
Lê Chi không phủ nhận. Tin tức trong giới rất nhạy, chỉ cần có chút gió thổi là cỏ đã lung lay.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!