Chương 49: Trong mộng gặp nhau cuối cùng cũng hữu thì

Từ lúc dừng chân tại nơi này, Hồ Nhị Nương liền không ngừng nghiên cứu thanh kiếm ấy.

Nói thật, thanh kiếm này quả thực kỳ lạ, từ sau khi người nam nhân kia uống rượu không có tiền, đem thanh kiếm này nửa như thiếu nợ, nửa như ký thác giao cho nàng, thì nó liền không còn phát ra bất kỳ âm thanh nào, tuy có thể rút ra, nhưng cũng chỉ như một thanh kiếm bình thường mà thôi.

Ngoài điều đó ra, cũng chẳng có gì dị thường.

Thanh kiếm này đến cả Thanh Châu đôi khi còn chê bai, cho rằng bà bà nhất định đã bị lừa rồi.

Nghe nói kẻ làm thơ kia những năm gần đây sống chẳng được như ý, tùy hứng buông thả, lừa ăn lừa uống, song những lời oán trách của Thanh Châu đều bị Hồ Nhị Nương gạt đi chỉ bằng vài câu nhẹ nhàng.

Hậu bối trẻ tuổi chưa hiểu chuyện, chỉ có Hồ Nhị Nương là biết rõ, thanh kiếm này tuyệt đối không phải vật tầm thường, sở dĩ dừng lại nơi chân núi này cũng chính là vì sự dị thường của thanh kiếm.

Nay, quả nhiên kiếm đã phát ra tiếng rít ngân, lòng Hồ Nhị Nương cũng có phần ngẩn ngơ.

Khi nghe thấy tiếng gõ cửa, tay nàng vẫn đặt trên kiếm hợp, cảm nhận được dư âm của tiếng kiếm vọng trong hộp, tâm thần rung động, theo bản năng ôm kiếm hợp đứng dậy. Là hồ ly già từng đi qua biết bao nơi trên thế gian, thế mà lúc này lại có chút luống cuống, không biết nên làm gì cho phải.

Thanh Châu đã đứng dậy đi mở cửa.

Vừa rồi có một thư sinh ma mồm mép đến gõ cửa, nói rằng hy vọng công tử nhà hắn có thể tạm trú để tránh mưa. Hồ ly tinh và quỷ vật vốn dĩ thường hay qua lại, huống hồ tên thư sinh kia còn rất biết cách ăn nói, trước thì gọi bà bà là tỷ tỷ, sau lại khen Thanh Châu xinh đẹp.

Cuối cùng còn nói công tử nhà hắn là một thiếu niên hiệp khách cực kỳ tuấn tú.

Thanh Châu nghĩ thầm, bảo sao hồ ly tinh lại hay lui tới với thư sinh như thế.

Miệng mồm đúng là ngọt thật.

Có điều, công tử gì chứ, liệu có thể tuấn tú bằng thiếu niên lang mà hôm nọ nàng đã gặp hay không?

Bên ngoài tiếng gõ cửa vẫn trầm ổn, sau đó lại vang lên giọng nói của thư sinh ma kia.

Thanh Châu chậm rãi hỏi: "Ai đó?"

Cửa vừa mở ra, Hồ Nhị Nương ôm kiếm hợp bước lên phía trước, hai mắt mở to.

Đúng lúc này, mưa sương bên ngoài vừa ngưng. Một con tuấn mã đen cao lớn hơn người, thiếu niên công tử y phục đẫm máu, bên hông đeo đao, trông có vẻ vô cùng mỏi mệt, thế nhưng toàn thân khí chất đã hoàn toàn khác biệt.

Giọng của hồ nữ tóc vàng mắt biếc khi ấy vừa vọng xuống trong mưa sương.

Nhìn thấy Thanh Châu, thiếu niên kia khựng lại, rồi mỉm cười nói:

"Trường An."

Giọng nói dừng lại đôi chút, rồi lại nói:

"Chu Diễn."

Trong kiếm hợp nơi tay Hồ Nhị Nương, lập tức phát ra một tiếng kiếm minh sát khí lẫm liệt, kéo dài một lúc rồi mới dừng. Bàn tay đặt trên kiếm hợp của Hồ Nhị Nương rõ ràng cảm nhận được thần vận không dứt truyền ra từ đó.

Tâm nàng cũng theo đó mà bình tĩnh lại.

Đã có thể xác định rồi.

Chính là hắn.

Thanh Châu trừng lớn mắt, chớp chớp vài cái, nhận ra thiếu niên này, liền nói:

"Ngươi, sao ngươi lại đến đây? Chu công tử?!"

Lần đầu gặp mặt, cũng là một câu Trường An Chu Diễn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!