Chương 44: Sắc lệnh

Ầm!!!

Vó ngựa rơi xuống đất, bụi cát tung mù. Trọng đao trong tay Thẩm Thương Minh chém thẳng xuống, Lý Trấn Nhạc chỉ còn cách gập người, giơ cao tấm thuẫn sắt trong tay để ngăn cản một đao ấy. Tuy Thẩm Thương Minh mất một cánh tay, chỉ còn một mắt, nhưng từ trên núi lao xuống, thế đao ấy quá sức kinh người.

Trước mắt Lý Trấn Nhạc bỗng tối sầm, suýt nữa thì ngã quỵ.

Tay trái vung đao mà còn có khí thế này sao?!

Nhưng hắn vẫn cố gắng gượng lại, lúc này vẫn còn ở đoạn sườn dốc của sơn đạo, bộ binh mang trọng thuẫn chưa thể lập tức quay người, binh sĩ phía sau vừa mới tuốt đao chuẩn bị nghênh chiến. Lý Trấn Nhạc nghiến răng, trong lòng biết thời cơ sắp đến.

Rồi hắn bắt gặp một con mắt lạnh lẽo.

Không ổn...

Lý Trấn Nhạc trong lòng chợt trầm xuống, ngay khoảnh khắc ấy, lưỡi đao của Thẩm Thương Minh trượt theo mép thuẫn sắt của hắn mà quét qua. Thanh hoành đao kia bốc lên hỏa quang mờ mờ, chỉ trong thoáng chốc, chiến đao đã xoáy ngang, ánh lửa chói lòa bùng nổ cuồng loạn.

[Phong Toái] – giơ lửa, thiêu trời.

Trong khoảnh khắc đó, trận hình tan rã. Vó của hắc mã trượt nhẹ, nhưng chính sự hiểm nguy ấy lại khơi dậy hung tính của nó. Nó hí vang lao tới, tay trái Thẩm Thương Minh quét ngang đao một lượt, Lý Trấn Nhạc buông thuẫn, lấy cánh tay được phủ giáp thẳng mà đỡ lưỡi đao.

Huyền quan thuộc hệ [Chướng Lũy], khác hẳn với quân biên ải chuyên về hỏa trận. Đây là pháp mạch do quân Sóc Phương kế thừa, lấy phòng ngự làm trọng. Hắn gồng mình tiếp được thế đao kia, nhưng con hắc mã hý vang, tung vó xông lên, há miệng cắn chặt lấy Phương Hạo Nguyệt bên cạnh, rồi hất đầu thật mạnh.

Phương Hạo Nguyệt bị con chiến mã ấy ném bật ngửa, loạng choạng suýt nữa rơi xuống núi, may mà có người bên cạnh kịp thời nắm giữ. Cùng lúc đó, chiến mã phóng như điên về phía sau, lùa cả Lý Trấn Nhạc mà xô đẩy.

Con ngựa này, thậm chí có thể vật lộn cùng yêu thú!

Lý Trấn Nhạc dốc toàn bộ năng lực huyền quan của mình, pháp lực và huyết khí tiêu hao cực nhanh, chuyển hóa thành phòng ngự pháp thuật đặc thù của [Chướng Lũy]. Lưỡi đao đã rạch toạc thủ giáp có văn sơn trên tay hắn, cắt sâu vào lòng bàn tay, máu tuôn xối xả.

Thế nhưng hắn rất rõ, nếu không phải kẻ trước mắt chỉ còn lại một tay, mà lại là tay trái không thuận, thì với cú đột kích vừa rồi, mình đã sớm bị chém đầu, khiến sĩ khí toàn đội sụp đổ.

Đây chính là kỵ tướng của An Nhân quân.

Một kẻ từ dân thường, nhờ vào hai mươi sáu năm chém giết mà đi đến cực hạn của tầng lớp bạch thân.

Trong lòng Lý Trấn Nhạc nghĩ vậy. Hắn còn sống, nhưng chẳng rõ vì sao lại sinh ra cảm giác nhục nhã. Bởi vì hắn hiểu, về mặt chiến thuật lẫn võ công, bản thân đã thua.

Sở dĩ còn sống, chẳng qua là vì đối phương... đã mất một cánh tay.

Lý Trấn Nhạc, với niềm kiêu hãnh của một quân nhân Đại Đường, gầm lên giận dữ, dùng cả hai tay cứng rắn giữ lấy lưỡi đao, rồi quay người xoay chuyển, lấy chính lòng bàn tay bị đao cắt sâu hơn làm cái giá, đổi vị trí với Thẩm Thương Minh.

Thẩm Thương Minh không có cánh tay phải, lại thiếu một mắt, thị tuyến bị hạn chế.

Nhờ vậy mà Lý Trấn Nhạc thoát được một kích chém đầu chí mạng. Chiến mã của Thẩm Thương Minh hất vó đạp lên một bên sườn núi, nghiêng người nhẹ một chút, liền xông thẳng vào hậu phương của trọng giáp quân Đại Đường.

Hai bên vừa thực hiện một đợt đối kháng nguy hiểm chí mạng.

Lý Trấn Nhạc thở hồng hộc, quân Đường lập tức phục hồi trạng thái.

Thương, đao, thuẫn, nỏ đồng loạt giương lên.

Chằm chằm khóa chặt bóng người trước mặt.

Trong màn mưa xối xả, hoành đao chỉ thẳng phía trước, sát khí tỏa ra dữ dội.

Hắc mã hắt hơi, từng luồng hơi trắng cuộn trào từ mũi. Mưa rơi ướt đẫm thân thể, khiến dáng vẻ nó thêm phần dữ tợn. Lý Trấn Nhạc siết chặt nắm đấm, bên cạnh, Phương Hạo Nguyệt – đạo quan đi theo quân – lập tức thi triển pháp thuật cầm máu cho hắn.

Chiến thuật của Thẩm Thương Minh đã khiến đội trọng kỵ tinh nhuệ của Đại Đường tổn thất vài con chiến mã.

Chỉ tiếc thay...

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!