Vẻ đắc ý trên gương mặt Vương Xuân, thứ kiêu ngạo vặn vẹo do tự ti và hèn nhát sinh ra, còn chưa kịp tan biến thì đã bị thay thế bởi kinh ngạc tột cùng, giống hệt như nét bàng hoàng hiện lên trên khuôn mặt của gã tiều phu.
Tên trảo quỷ này dường như không thể nào tin nổi, rõ ràng đã thi triển toàn bộ năng lực yêu vật hệ u linh, vậy mà vẫn bị truy sát tới tận nơi.
Không thể nào!
Hắn làm sao mà lần được đến đây?!
Chuyện này... chuyện này tuyệt đối không thể!
Tiếng vó ngựa cuồn cuộn vang dội. Chu Diễn quét mắt nhìn qua một lượt đám oán hồn đang lởn vởn trong không trung, ánh mắt khóa chặt lấy tên súc sinh Vương Xuân, sát ý trong lòng như sóng lớn vỡ bờ, trào lên cuồn cuộn.
Hắn gần như quên mất bản thân vốn chỉ là tay cưỡi ngựa non nớt.
Tiểu hoàng mã vừa lao lên trước đã khiến hắn mất thăng bằng lật ngược xuống đất.
Trong khoảnh khắc thân hình rơi xuống, tay phải đã rút đao, một chiêu hung mãnh đâm thẳng xuống dưới. Thanh đao đoản bị gãy dùng để chém ngạ quỷ cắm phập vào trán gã tiều phu trảo quỷ, xuyên thủng cả đầu. Gã trảo quỷ thét lên điên cuồng, Chu Diễn mượn lực từ đầu gã, bật người lên, vung mạnh đao, chém ngang một đường.
Nửa đầu của trảo quỷ bị xẻ phăng!
Phù lục khắc lên người hắn bốc cháy, thân thể gã tiều phu bắt đầu hừng hực thiêu đốt, kèm theo tiếng gào thảm thiết vang vọng:
"A a! Ta không muốn chết, không muốn chết!"
"Lang quân, cứu ta, cứu ta…"
Chu Diễn khom người, lao thẳng về phía Vương Xuân như một tia chớp.
Cùng lúc ấy, tay trái hắn thò vào chiếc bình lớn đeo bên hông, móc ra một mảnh cao đỏ sẫm sền sệt, xoay cổ tay bôi ngược từ chuôi lên dọc theo sống đao.
Đó là đao cao chuyên dùng để khắc chế và diệt trảo quỷ, khiến thanh đao của Chu Diễn bừng lên một tầng thanh quang lấp loáng.
Đây chính là bột đá Không Thanh.
Không Thanh thạch, theo Thần Nông Bản Thảo Kinh, thuộc loại ngọc thạch thượng phẩm.
Chủ trị thanh manh, tật mù.
Dưới tay cao nhân, có thể dùng để nhìn thấy ma vật.
Quang hoa trên lưỡi đao tỏa ra như nước.
Chu Diễn ra tay sắc bén, phong cách chiến đấu giống hệt binh sĩ trinh sát biên quân: thăm dò, đột kích, chặt đầu địch rồi nhanh chóng tiêu diệt toàn bộ. Vương Xuân tuy tàn độc, nhưng về tố chất tác chiến thì khác biệt một trời một vực với Chu Diễn. Trong nhất thời còn chưa kịp phản ứng nổi đó là ai.
Khi kịp nhận ra thì Chu Diễn đã áp sát trong phạm vi năm bước.
"Chặn hắn lại! Chặn hắn lại cho ta!"
Khi hại người, Vương Xuân tàn ác lạnh lùng, cứ như mọi thứ đều nằm trong lòng bàn tay. Nhưng lúc đối mặt lưỡi đao kề trước mặt thì lại hoảng loạn đến cực điểm. Y điên cuồng điều khiển đám trảo quỷ mà mình dày công nuôi dưỡng nhào về phía Chu Diễn, còn bản thân thì lùi lại theo bản năng.
Thế nhưng Chu Diễn không hề dừng lại.
Sau khi dùng đao cao quý giá để gia trì linh lực cho đao...
Tay trái hắn chạm tới chiếc Phật đăng bằng đồng xanh.
Không chút do dự, hắn giơ tay quăng thẳng cây đèn về phía Vương Xuân. Ngọn đèn vàng kim lập tức chiếu rọi bốn phía. Đây chính là Phật đăng đã được thắp suốt trăm năm ở chùa Ngọa Phật. Dù trong đó có từng có không ít chuyện bẩn thỉu ti tiện, nhưng rốt cuộc cũng từng có người chân tâm lễ Phật.
Một niệm trong lòng người, Phật ma khó phân.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!