Chương 8: (Vô Đề)

Từ lúc trời còn chưa sáng rõ, cổng lớn phủ Quốc công đã yên lặng mở ra,

một đám hạ nhân từ bên trong nối đuôi nhau ra đứng ngoài cổng lớn. Hai

tên nô tài một trái một phải giữ chặt một cái thang để cho một tên nô

tài gầy gò khác linh hoạt trèo lên vắt một dải khăn lụa đỏ lên cổng phía bên phải. Gió sớm nhẹ thổi, khăn lụa đỏ theo gió bay phất phới, hợp

cùng với chiếc lồng đèn cũng màu đỏ bên cạnh, trông thật đẹp mắt.

Lão quản gia đứng ở chính giữa nhìn kỹ một chút, lại kêu tên nô tài

kia đem lồng đèn dịch chuyển trái phải một chút mới hài lòng gật đầu. Kỳ thật không cần treo dải lụa đỏ ở bên phải thì ai ai cũng đều biết nhà

chúng ta có thêm một vị thiên kim tiểu thư. Cười một cái rất chi vừa

lòng, chủ nhân có hỉ có phúc, làm nô tài cũng được thơm lây.

Tên nô tài gầy gò ở trên thang chính là cháu của lão quản gia, quan

hệ không tệ, lúc này thấy mọi người đang bận rộn hắn xuống khỏi thang

rồi lặng lẽ đi đến bên cạnh lão quản gia: "Đại bá, trong phủ trang trí

rực rỡ không khí thật vui mừng, bên tiểu viện nhị phu nhân lại là một

đám mặt như đưa tang, nếu để khách khứa lui tới nhìn thấy thì phải làm

sao?"

Làm nô tài thì không cần quan tâm đến con đường tương lai sao? Đặc

biệt là những gia đình có mấy đời đều làm nô tài, có một số việc so với

chủ nhân còn biết trước, mấy lão gia bộc lớn tuổi đều biết nhị phu nhân ở biệt viện thực tế đã không còn, mấy nô tỳ trẻ tuổi khác thì chỉ suy

đoán chứ chưa dám xác định. Gã sai vặt này là cháu của lão quản gia, lại là người thông minh nên cũng nhanh chóng nắm bắt được sự tình. Hắn cũng chỉ hỏi mờ mịt vậy chứ chưa dám nói là không có người.

Lão quản gia giật mình, vội vàng nhìn trái phải một chút phát hiện

không ai chú ý mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, sau đó dùng bàn tay trực

tiếp đập vào trán tiểu tử kia, một âm thanh thật lớn vang lên: "Ngày cực tốt như vậy tại sao lại xuất hiện cái thứ xui xẻo nhà ngươi chứ, mau đi làm việc đi, ăn nói hàm hồ coi chừng ta đánh gãy chân nhà ngươi!"

Rốt cuộc vẫn là cháu mình, tốt xấu gì vẫn phải nhắc nhở vài câu, lão

đem người túm lại bên cạnh thì thầm: "Ngươi nhớ rõ, về sau cũng không

được nhắc đến nhị phu nhân nữa, chuyện của chi thứ hai, ngươi tốt nhất

là không cần nghe."

"Người thật sự không còn?"

Gật gật đầu.

Thở dài một hơi lại tiếp: "Chi thứ hai quả thật không biết điều,

ngươi thông minh nhưng không cần thông minh quá sẽ bị thông minh hại,

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!