Lúc Giang Vạn Lí vào phòng, A Đoàn vẫn duy trì tư thế cũ, ngây ngẩn nhìn ra phía cửa, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, đôi môi vô sắc. Còn chưa kịp đau lòng thì nhìn thấy trên mặt trên tay đều thấm ra những giọt máu, vội vàng chạy lên trước "Tiểu tổ tông của ta, lúc nãy vừa mới băng bó vết thương xong tại sao lại nứt ra rồi!"
"Chủ nhân cũng không quan tâm mà bước đi!"
Vừa nói vừa cầm khăn cẩn thận nhẹ nhàng lau nhẹ trên mặt, trên tay nàng; trên khăn gấm thượng hạng xuất hiện vài vết máu.
A Đoàn nghiêng đầu nhìn sự quan tâm rõ ràng trên mặt Giang Vạn Lí, trong lòng vừa chua xót lại bất đắc dĩ. Giang Vạn Lí thật sự đối với mình rất tốt, hắn lớn lên bên mình, khi còn bé gây ra họa gì nếu có thể giấu hắn nhất định sẽ giấu giúp mình. Sau khi lớn lên, cho dù gặp phải chuyện gì, hắn cũng sẽ suy nghĩ mọi mặt.
Nhưng cũng chỉ giới hạn ở đây.
Chỉ cần là chuyện Thái Tử ca ca ra lệnh, hắn sẽ không chút do dự mà lừa gạt mình…
Giang Vạn Lí xử lý xong vết máu trên mặt trên tay A Đoàn, phát hiện ra người đang kinh ngạc nhìn hắn, không tự chủ nhỏ giọng hỏi "Tiểu thư làm sao vậy? Miệng vết thương đau hay là đói bụng, nô tài cho gọi thái y vào xem vết thương cho người được không? Ở phòng bếp vẫn đang hâm nóng chè hạt sen mà tiểu thư thích nhất, bây giờ nô tài sẽ bưng đến cho tiểu thư một chén được không?"
"Nhưng mà bây giờ cũng không thể nhấm nháp, thái y nói, trước khi vết thương của người khỏi thì không thể uống rượu, rượu hoa cũng không được được."
A Đoàn là một bình rượu nhỏ, đến lúc đó sẽ lệnh đem hoa quả làm thành rượu. Rượu quế hoa, hoa đào thơm, hoa lê say. Cả vườn đầy hoa của phủ Quốc công, ít nhất một nửa đều bị A Đoàn mang đi làm rượu. Còn nửa kia vẫn thuộc về A Đoàn cùng bọn hạ nhân trên dưới, lúc nhàn rỗi luôn đi thành đoàn đánh đàn ngắm hoa.
Trần thị cảm thán, vườn hoa lê này lại không đủ, nếu không thì lại mua thêm một tòa nhà chỉ trồng hoa.
A Đoàn vẫn bình tĩnh nhìn Giang Vạn Lí, cười cười, là do mình để tâm vào chuyện vụn vặt. Ngay cả mình cũng không thể phản kháng lại quyết định của Thái Tử ca ca, nói gì đến Giang Vạn Lí, lại nói, hắn là nô tài của Thái Tử ca ca, chẳng qua là mình mượn dùng mà thôi. Lắc đầu "Lấy cớ gì?" (Ở đây A Đoàn ý hỏi là lấy Giang Vạn Lí lấy cớ là gì để đuổi mọi người ra ngoài)
A Đoàn hỏi không rõ ràng nhưng Giang Vạn Lí lại nghe hiểu. Dừng một chút, xoay người rót một cho A Đoàn một ly nước ấm, cẩn thận tránh miệng vết thương trên môi nàng, hầu hạ nàng uống xong mới nói "Nô tài nói là từ trong cung tìm đến một lão thái y đã về hưu, rất hiểu biết về các loại sẹo, chỉ là đã có tuổi nên tính tình có hơi quái dị, không tiếp người bên ngoài."
A Đoàn gật đầu, xem như là đã thống nhất lời nói với Giang Vạn Lí.
Bận rộn một ngày A Đoàn cũng mệt mỏi, cũng không có khẩu vị gì, muốn nằm xuống tiếp tục nghỉ ngơi, động tác chợt dừng lại, sắc mặt càng tái nhợt. Đưa tay nhẹ nhàng chạm vào sau lưng của mình, vừa rồi cãi nhau với Ngô Đồng, trong nháy mắt đứng dậy, lúc ấy mặc dù rất đau nhưng mình không nhìn đến, bây giờ muốn nằm xuống lại thấy đau hơn, mồ hôi lạnh cũng chảy ra.
Giang Vạn Lí đã sớm nghe thái y nói về tình trạng của A Đoàn nhất thanh nhị sở ( – yī qīng èr chǔ: hoàn toàn rõ ràng, rõ như ban ngày), lúc này nhìn tình trạng của nàng như vậy biết là vì cái gì. Càng thêm đau lòng, tiến lên chậm rãi đỡ A Đoàn nằm xuống "Tiểu thư cần gì phải như vậy chứ, thân thể là của chính mình, gia làm chuyện gì tất nhiên là có lý do của người, tiểu thư chỉ cần chăm sóc tốt chính mình là được."
"Những cái khác nô tài cũng không biết rõ, nô tài chỉ biết, gia tuyệt đối sẽ không bỏ mặc tiểu thư không quan tâm, tiểu thư chỉ cần thả lỏng tâm trạng là được."
Từ tình huống vừa rồi có thể thấy hai người tan rã trong không vui, trên đường tất nhiên cũng là cãi vã.
A Đoàn nhắm mắt tựa nửa người vào trên gối mềm, thoáng động đậy điều chỉnh thành một tư thế thoải mái hơn.
"hắn làm gì là chuyện của hắn, ta nghĩ như thế nào cũng là chuyện của ta."
Lời nói này nghe có chút quát dị, không giống như đang giận dỗi, Giang Vạn Lí cũng không nói được là như thế nào, dù sao cũng cảm giác không đúng lắm. Nhưng mà A Đoàn cũng không cho hắn thời gian đặt câu hỏi, lại mở mắt, khôi phục lại bộ dáng ngày thường, đạm nhạt như nước "Lấy gương đem lại đây." Giang Vạn Lí nhận được lệnh, xoay người đi đến chỗ gương đồng.
Cầm một chiếc gương đồng đi lại. A Đoàn đón lấy, hơi hơi nghiêng đầu thấy rõ má trái của mình, mi tâm hơi nhíu, đưa tay nhẹ vuốt lên. Ngang một vết, dọc một vết che kín một bên má, cũng không nghiêm trọng, chỉ là nhìn có chút dọa người, đã thoa thuốc mỡ màu xanh. A Đoàn còn chưa hỏi kỹ, Giang Vạn Lí đã lên tiếng.
"Tiểu thư không cần lo lắng, vết thương này nhìn có chút dọa người, nhưng không đến nửa tháng nhất định sẽ tốt lên, tuyệt đối không để lại sẹo."
Tâm tư của A Đoàn lại không đặt trên việc này, mặc dù nói dung mạo đối với nữ tử rất quan trọng, nhưng mà A Đoàn nhìn vết máu mới chảy ra trên mặt, không thể khống chế được nghĩ đến vừa rồi Ngô Đồng dừng sức ấn một cái. Người này thật mâu thuẫn, chỉ cần không chạm đến điểm mấu chốt của hắnthì sé là vô hạn sủng nịnh.
Nhưng một khi đã vượt qua điểm giới hạn đó, cho dù là chính mình, cũng sẽ phải chịu trừng phạt.
Vì sao Thái Tử ca ca lại là người như vậy?
Mấy năm nay, hắn đã gặp chuyện gì, đã phải đối phó như thế nào, là nguyên nhân gì đã tạo ra tính cách của hắn như hiện tại?
thật tiếc nuối, bỏ lỡ nhiều như vậy.
Nhìn nụ cười khổ bên miệng A Đoàn, Giang Vạn Lí lại cho rằng nàng để ý vết thương trên mặt, bận rộn lần nữa nói rõ ràng "Tiểu thư yên tâm, không tới nửa tháng nữa sẽ tốt lên! Tin tưởng nô tài, nếu nửa tháng sau vết thương còn chưa tốt lên, nô tài sẽ đem đầu mình hái xuống cho người đá chơi!"
Lời này làm cho A Đoàn buồn cười, lại không dám cười sợ động đến miệng vết thương trên môi, đưa lại chiếc gương cho Giang Vạn Lí mím môi lắc đầu, ý vảo mình không có việc gì. Qua một lúc lâu mới nhớ tới "An Dương đâu? Hoàng hậu trách phạt nàng ấy như thế nào?" Bản thân mình đã làm đệm thịt cho nàng ấy, có lẽ không có việc gì.
Dựa vào tính tình của Hoàng hậu nương nương, lần này sợ là An Dương không dễ chịu rồi. Cũng không có ý định đi cầu xin giúp nàng ấy, làm sai nên bị phạt. Hôm nay đúng là nàng ấy làm bừa, nếu không phải mình đi, chờ nàng ấy bị ngựa làm kinh hãi tự làm ra việc xấu gì, bản thân nàng ấy ngã không có việc gì, nhưng lại để một toán người phải chịu phạt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!