Chương 3: (Vô Đề)

Đêm đã khuya, thư phòng bên trong đông cung vẫn đèn đuốc sáng trưng, tiểu

Thái Tử năm tuổi ngồi ngay ngắn trên ghế, gương mặt anh tuấn nghiêm

nghị, tuy tuổi còn nhỏ nhưng trên người lại mang một khí thế trầm ổn

thành thục, nhìn vào có vẻ mâu thuẫn nhưng tất cả mọi người đều cho điều đó là đương nhiên. Người nào không biết Thái Tử điện hạ một tuổi có thể nói, ba tuổi có thể làm thơ, năm tuổi đã đọc thuộc tất cả tứ thư ngũ

kinh cơ chứ? Ngay cả Thái Phó dạy học cho Thái Tử cũng phải thốt lên

rằng cả cuộc đời ông, đây là lần đầu tiên được chứng kiến trí tuệ siêu

việt như vậy, thậm chí Thái Tử kỳ thật không cần phải học những đạo lý

trên sách vở này nữa, chỉ cần thực tiễn và thời gian mà thôi.

Hoàng Thượng vô cùng mừng rỡ, bất kể ngày đêm ngay cả thiết triều

cũng để Thái Tử đi theo bên cạnh, vậy nên Thái Tử mới năm tuổi đã được

xuất hiện tại cung vàng điện ngọc. Mọi người nhìn thấy một vị Thái Tử

trưởng thành sớm cùng khí thế ổn trọng mãi rồi cũng thành quen. Đây là

Thái Tử đó, xuất chúng như vậy cũng là lẽ đương nhiên.

Thái Tử mỗi ngày đều đọc sách tới đêm khuya, dù Hoàng Hậu nương

nương có khuyên nhủ thế nào cũng vô dụng, dù trước mặt đáp ứng sau lại

vẫn tiếp tục như vậy. Hoàng Hậu nương nương cũng không còn cách nào

khác, đành dặn dò nhũ mẫu mỗi đêm đều phải tỉ mỉ chuẩn bị bữa khuya cho

Thái Tử tẩm bổ. Nhũ mẫu bưng một chén cháo huyết yến bách hợp lặng lẽ đi vào, nhẹ nhàng đặt bên cạnh Thái Tử. Vốn nghĩ Thái Tử điện hạ giống như bình thường, dù không ngẩng lên nhìn cũng sẽ gật đầu tỏ vẻ đã biết,

nhưng hôm nay Thái Tử điện hạ lại nhìn chằm chằm vào trang sách đang mở, không hề có chút động tác nào. Nhũ mẫu ngây người, dường như từ lúc

mình bước vào đến giờ, Thái Tử cũng chưa lật qua một trang nào. Cho dù

nhũ mẫu không hiểu những đạo lý trong sách nhưng cũng biết được Thái Tử

là người chỉ cần đọc một lần là có thể nhớ như in, thường ngày tốc độ

đọc sách rất nhanh, hôm nay lại thế này là sao? Bà không kìm được nhẹ

giọng hỏi: "Điện hạ có vẻ mệt nhọc, tẩm điện đã chuẩn bị xong, thời gian cũng không còn sớm, điện hạ có muốn đến đó nghỉ ngơi một chút không?"

Ngón tay giật giật, gương mặt non nớt ngẩng lên nhìn nhũ mẫu, chân

mày hơi nhíu lại, đôi đồng tử đen nhánh hiện lên vẻ không vui khi bị

quấy rầy. Nhũ mẫu vội vàng cúi đầu lui ra phía sau hai bước quỳ xuống:"Là nô tỳ không biết phép tắc, thỉnh Thái Tử điện hạ trách phạt!" Thân

mình có chút run rẩy, trước đây cũng có một cung nữ quấy rầy lúc Thái Tử đang trầm tư liền bị đưa đến phòng giặt đồ đến giờ vẫn chưa được quay

lại. Thời gian qua cũng đã lâu, sao mình lại quên mất chuyện này chứ.

Nhũ mẫu quỳ trên đất, trong lòng bất an, chờ thật lâu mới nghe Thái Tử thản nhiên nói: "Không có lần sau." Nhũ mẫu mừng rỡ không dám nói

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!