Editor: Hân Pi Sà
Beta: Hằng Lê
Giấc ngủ này A Đoàn ngủ không yên, không đến nửa canh giờ đã tỉnh lại. Mắt còn chưa mở, tay đã sờ loạn trên giường, vung tay lần mò lung tung một hồi mới chịu dừng lại, miệng nhỏ ngáp một cái, lẩm bẩm một lúc mới ngồi bật dậy khỏi giường, vẻ mặt vô cùng không vui, trên chiếc giường rộng rãi chỉ có mỗi mình nàng, chẳng thấy bóng dáng Thái Tử ca ca đâu.
Quả nhiên, không nên ngủ mà!
Ngồi xếp bằng trên giường, cúi đầu hờn dỗi.
Ngô Đồng nghe được bên này có tiếng động, đứng dậy rời khỏi bàn đọc sách đi đến bên giường của A Đoàn, chắp tay sau lưngnhìn nàng cúi đầu bĩu môi, ngồi nghịch ngón của chính mình, miệng nhỏ liên tục lẩm bẩm "Thái Tử ca ca là cái đồ siêu lừa đảo, đại bại hoại, lúc nào cũng bận rộn như vậy, sớm biết liền không nên ngủ..."
Tâm tình tốt hẳn nghiêng đầu hỏi nàng "Ta lừa nàng cái gì?"
"rõ ràng nói hôm nay sẽ không đi đâu, sẽ chờ muội ngủ dậy!"
A Đoàn trả lời một cách tự nhiên, sau đó đôi mắt trừng lớn, ngạc nhiên ngẩng đầu, ánh mắt tỏa sáng "Thái Tử ca ca! Huynh không đi à?" nói xong liền trực tiếp nhảy nhót trên giường. Bộ đồ trong nhăn nhúm, mái tóc vừa dài hơn vai cong sang bên này, vểnh qua bên kia, so với tiểu phong tử chẳng khác là bao.
Tiểu phong tử này thì một chút cũng không biết, vừa nói chuyện vừa bổ nhào vào trong ngực Ngô Đồng.
Tiến đến hai bước gần giường hơn, sợ nàng từ trên giường ngã xuống, đem tiểu nha đầu ôm vào, trực tiếp chỉ về phía trang điểm "Xem nào, nha đầu điên nhà ai này?" Giọng điệu trầm nhẹ, ý cười tràn đầy. A Đoàn nhìn theo hướng mà Ngô Đồng chỉ, vừa vặn là vị trí chiếc gương, cũng thấy rõ bộ dạng mình bây giờ.
một chút cũng không cảm thấy mất mặt, thậm chí nghiêng qua nghiêng lại đung đưamột phen, phồng miệng thổi hơi lên trên làm cho tóc mái càng thêm rối..
Làm rồi liền cảm thấy hưng phấn, tiếp tục thổi, bản thân cười vô cùng vui vẻ.
Ngô Đồng đưa tay phủ lên cái đầu nhỏ, cẩn thận tránh đụng phải vết thương trên trán nàng, xoa xoa mái tóc đen trong lòng bàn tay "Còn không mau đi rửa mặt? Ngủ đủ rồi liền bắt đầu nghịch ngợm, cũng không nhìn xem bộ dạng hiện tại của mình trông như thế nào?"
Thái Tử ca ca không đi, A Đoàn liền rất cao hứng, lúc này chính là bảo gì làm đó.
"Được!"
Đặt mông ngồi lại giường mang giày rồi chạy nhanh vào trong nội thất. Nha hoàn bên ngoài nghe được động tĩnh cũng đi theo vào.
Còn mình Ngô Đồng đứng đó chỉ biết lắc đầu cười, bây giờ thì đúng là nhà đầu điên có mười phần sức sống mà. Đứng đó một hồi lại trở về bàn đọc sách, trên đó ngoài trừ bảng chữ mà A Đoàn thỉnh thoảng luyện viết và bút mực thì không còn gì, nhưng hôm nay lại có thêm một chồng sách cao.
Những thứ này đều là do Giang Vạn Lí chuyển qua từ thư viện, còn có một số công vụ cần Thái tử xử lí cũng mang đến.
Chờ đến lúc A Đoàn nhẹ nhàng thoải mái từ bên trong đi ra thì cũng là nửa canh giờ sau. Tâm tình A Đoàn vẫn tốt như trước, lanh lợi hoạt bát, híp mắt cười vui vẻ. Nhảy nhót đến bên bàn thì dừng lại, ngơ ngác nhìn Ngô Đồng đang cúi đầu đọc sách. Thời điểm Thái tử ca ca ôn nhu nhất chính là lúc hắn đọc sách, không có nghiêm túc xử lí công việc, cũng không có Tiểu Giang công công đứng một bên, cả người giống như đều tan vào trong trang sách, yên tĩnh lại nhàn hạ.
A Đoàn phồng miệng, không còn vui vẻ như lúc đầu, rón rén đi tới ghế dựa bên cạnh Ngô Đồng, tự mình trèo lên ngồi, không phát ra tiếng động nào hướng về phía bọn nô tài xung quanh "Hư!" một tiếng, lại phất tay bảo họ lui xuống.
không thể quấy rầy Thái Tử ca ca đọc sách.
Bọn nô tài nhìn động tác buồn cười Tam cô nương, nín cười không phát ra tiếng rồi lui xuống. Chờ bọn họ đi hết, A Đoàn chống hai tay lên cằm, hai cái chân nhỏ đung đưa qua lại, lẳng lặng ngồi nhìn Ngô Đồng.
Kỳ thật thời điểm A Đoàn đến thì Ngô Đồng đã biết, mấy năm nay, từ khi nàng còn bé, chỉ cần nàng xuất hiện hắn rất nhanh cảm giác được. Lúc nàng còn nhỏ, phải cẩn thận trông nom, hơi lơ là một chút không chừng liền ngã, cứ như vậy đã trở thành phản xạ có điều kiện. Chỉ là lúc này giả vờ như không biết, là muốn xem nàng sẽ làm gì.
Cảm thấy trong lòng thật mềm mại, A Đoàn chính là như vậy, rõ ràng là rất hay dính lấy hắn, nhưng nàng lại vô cùng hiểu chuyện.
Nhưng mà cũng mơ hồ đau lòng, cũng không hi vọng nàng hiểu chuyện như vậy, hi vọng nàng muốn khóc liền khóc, muốn nháo liền nháo, không cần phải băn khoăn cái gì, bao gồm chính hắn. Trong lòng thở dài, nhắc nhở chính mình, chuyện gì cũng phải thực hiện từng bước một, không thể nóng vội, nàng hiện tại đã từ từ thích ứng.
Ngẩng đầu, nhìn sang bên cạnh cười với nàng. ( Ọ v Ọ)
A Đoàn vẫn luôn chú ý Ngô Đồng, thấy hắn ngẩng đầu còn cười với mình, lanh lẹ từ trên ghế nhảy xuống chạy về phía Ngô Đồng, ánh mắt sáng kinh người: "Thái tử ca ca!" Đưa tay ôm lấy cánh tay hắn, cẩn thận hỏi "Là muội ồn đến Thái tử ca ca sao?"
Kinh ngạc mừng rỡ lập tức chuyển biến thành cẩn thận, bất quá cũng chỉ trong một cái chớp mắt.
Trong đầu lần nữa chợt nghĩ đến lời nói của Hứa Tiêu Nhiên, nhạy cảm, nhát gan.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!