Chương 2: (Vô Đề)

Bên kia Trương thị giận đùng đùng trở về tiểu viện của mình, nhìn thấy bất

cứ thứ gì cũng cảm thấy khó chịu. Sân viện này chỉ chiếm một góc nhỏ

trong phủ quốc công, bên ngoài chính là sát đường, tối ngủ cũng không

được yên tĩnh. Chỉ có một khối núi giả cùng với hồ nước nho nhỏ, liếc

mắt một cái đã nhìn thấy bờ bên kia, còn chẳng đủ để chơi thuyền. Trương thị càng nghĩ càng giận, nhìn cái gì cũng không vừa mắt, cái gì cũng

nhỏ, cái gì cũng kém chi thứ nhất. Chính mình không sinh được nữ nhi còn không chịu để cho người khác hưởng phú quý, đây là đạo lý gì chứ. Dao

Dao thì sao, cũng là chính con gái họ Hứa, dựa vài cái gì mà chỉ có thể

làm sườn phi? Cho dù thân phận không đủ nhưng việc này là do Hoàng

Thượng tự mình đáp ứng, tác động một chút nói không chừng lại thành.

Trần thị nàng ta dựa vào cái gì mà tự mình quyết định, chẳng phải cũng

là nữ nhi của Hứa gia sao, đại lão gia chẳng lẽ không quan tâm cháu gái

của mình sao?

Trương thị không bước vào cửa, mang bộ mặt âm trầm đứng mãi ở ngoài làm cho nha đầu qua lại đều phải cẩn thận, sợ Nhị phu nhân tức giận lại trút hết lên đầu mình. Ở chỗ hành lang gấp khúc có một người đàn bà có

gương mặt dài nhọn đang đưa mắt nhìn xung quanh, cũng không dám tiến

lên. Trương thị vừa đảo mắt qua nhìn thấy liền quát: "Ngươi sợ ta ăn

thịt ngươi chắc!"

Bà ta vội cười, tiến lên thỉnh an: "Sao có thể như vậy, nô tì thấy

phu nhân như đang suy nghĩ chuyện gì nên không dám quấy rầy thôi."

Đây là nhũ mẫu của Trương thị, họ Lưu, thường gọi là vú Lưu. Đôi

lúc tức giận Trương thị cũng sẽ trút lên người bà tuy nhiên vẫn để cho

bà chút mặt mũi vì dù sao nàng vẫn là ăn sữa của bà ta mà lớn lên. Vú

Lưu cũng hiểu rõ tính tình của Trương thị, tới nhanh mà đi cũng gấp, nên cũng không giận, chỉ khuyên can một chút đưa nàng vào phòng. Vừa vào

phòng không chờ Trương thị nói gì liền móc ra một túi bạc. Trương thị

nhận bạc, gật đầu rồi đếm lại được tám mươi lượng, đưa cho nha đầu bên

cạnh mang cất đi, sắc mặt lúc này đã tốt hơn nhiều nhưng vẫn không mở

miệng nói chuyện. Vú Lưu tiếp tục lấy lòng: "Vốn có thể tiết kiệm được

nhiều hơn nhưng nô tỳ nghĩ ngày mai là gia yến, đại phu nhân nhất định

sẽ phái người đến kiểm tra liền thay đổi một vài thứ không trọng yếu,

cho nên chỉ còn tám mươi lượng. Trên thực tế là một trăm lượng nhưng vú

Lưu đã giữ riêng hai mươi lượng. Đạo lý này Trương thị vẫn là không

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!