Giang công công gõ một cái thật mạnh lên đầu Giang Vạn Lí, không một chút lưu tình, Giang Vạn Lí liền nhảy dựng lên.
"Sư phụ, sao người lại đánh con?" Vừa nói vừa lấy tay xoa đầu.
"Ta đánh chính là đánh cái tội ngươi không chịu suy nghĩ, thái tử rõ
ràng đã không muốn nói thêm, nhà ngươi lại còn cố hỏi." Nói rồi giơ tay
lên làm bộ muốn đánh tiếp, Giang Vạn Lí vội vàng nhảy ra xa. Cười cười
lấy lòng: "Sư phụ, sư phụ là sáng suốt nhất, người có thể nói cho con
biết thái tử điện hạ rốt cuộc là làm sao vậy? Con mới rời đi mấy tháng
như thế nào lại cảm thấy thái tử ngày càng khó hiểu."
"Thái tử điện hạ là người ngươi có thể hiểu rõ được sao?"
Giang công công trừng mắt: "Còn không mau đi làm việc của ngươi đi!"
Thấy sư phụ phát hoả, Giang Vạn Lí rụt cổ không dám hỏi lại, vừa cáo lui một tiếng người đã chạy mất không thấy đâu. Lúc này cơn tức của Giang
công công mới hạ xuống, gương mặt khôi phục bình tĩnh nhưng miệng lại
than thở: "Tiểu tử thối, ngươi không biết chẳng lẽ ta lại biết? Còn chạy tới hỏi ta..."
Tất cả mọi người trong thư phòng đã đi ra ngoài, một mình Ngô Đồng ngồi
ngây ngốc bên trong. Hai tên Giang công công một lớn một nhỏ đang cảm
thấy khó hiểu, điều này không phải hắn không biết, chỉ là ngay cả bản
thân cũng không hiểu mình bị làm sao. Dĩ nhiên đối với việc sắp xếp thật tốt cho A Đoàn đã trở thành một loại bản năng, chưa cần nghĩ cũng có
thể mở miệng phân phó đầy đủ.
Nhưng mà...
Đối với việc gặp nàng lại là một loại bản năng kháng cự, sợ hãi phải đối mặt với nàng, cho dù bây giờ nàng vẫn chỉ là một đứa bé chưa biết gì.
Sợ hãi vừa nhìn thấy nàng sẽ nhớ đến một màn chết chóc ở kiếp trước và
những lời nói đoạn tuyệt của nàng. Đoàn Nhi, ta biết nàng không nguyện
ý, nhưng ta càng không nguyện ý buông tay, thật sự không thể buông tay.
Nhưng mà, chúng ta phải làm sao để không dẫm lên vết xe đổ một lần nữa?
Còn nhớ khi bắt đầu chiến tranh lạnh, đó là lần đầu tiên Ngô Đồng biết
được trong lòng A Đoàn còn có nhiều tâm sự như vậy. Nàng trước giờ đều
không biểu hiện ra ngoài, ở trước mặt hắn, nàng vĩnh viễn mang dáng vẻ
thận trọng và nhu thuận......
"Nhân sinh của ta đều do người khác quyết định, từ trước đến nay ta thật sự cũng không có được quyền tự quyết định mọi việc của bản thân. Từ lúc ta bắt đầu hiểu chuyện, tất cả mọi người đều nhắc nhở ta, ta chính là
thái tử phi tương lai, ta không thể làm cái này, không thể làm cái kia,
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!