Chương 13: (Vô Đề)

Phu tử đưa Hứa Thanh Viễn và Hứa Triệt Minh vào thư phòng để khảo

nghiệm, Đại lão gia cùng thái tử ngồi chờ ở bên ngoài. Tiểu thái tử ngồi trên ghế, ổn trọng như núi, Đại lão gia lại là đứng ngồi không yên.

Thái tử đang ở trước mặt, không phải là cơ hội tốt để trò chuyện sao? Cho dù không cần quá vội vàng nhưng cũng không thể nói những chuyện tẻ nhạt được.

Nghiêng đầu quan sát thái tử, so với lần trước gặp mặt cũng không có gì

khác biệt, chỉ là khuôn mặt trẻ con bầu bĩnh đã gầy đi một chút, khí

chất càng thêm phần chững chạc. Đại lão gia cũng có chút khó hiểu, tại

sao một đứa nhỏ chỉ mới mấy tuổi đầu mà lại làm cho người đối diện luôn

có loại cảm giác năm tháng lắng đọng? Cuối cùng cũng chỉ có thể cảm thán không hổ danh là thái tử điện hạ!

Ngô Đồng nghiêng nghiêng đầu, tính tình có chút trẻ con quan sát nhạc

phụ tương lai. Hiện tại chính là thời điểm ông tinh thần hăng hái, tuổi

đã gần trung tuần nhưng vẫn giữ được hình thể như thời trai tráng, chỉ

cần nhìn thoáng qua cũng có thể mang lại cho người khác cảm giác chính

khí lẫm liệt. Kiếp trước khi Đoàn Nhi qua đời, chỉ qua một đêm mà tóc vị này đã trở thành hoa râm*, cuối cùng trực tiếp từ quan.

*Hoa râm: (tóc) bạc lốm đốm

Nhiều lần hắn giữ lại cũng vô dụng, thậm chí còn nói nếu hắn không đồng ý liền tiền trảm hậu tấu **. Cuối cùng hắn đành chấp thuận, nhưng ông

cũng không để hắn tiễn chân, chỉ có thể đứng trên tường thành từ xa nhìn đoàn người Hứa gia lặng lẽ rời kinh, không có bất kỳ người nào đưa

tiễn, cũng không ai hay biết.

**Tiền trảm hậu tấu có nghĩa là chém trước tâu sau. Trong tiếng Việt

thành ngữ tiền trảm hậu tấu thường dùng để chỉ những việc làm không chờ

đợi cấp trên, cứ làm, cứ hành động trước, xong xuôi mọi chuyện rồi mới

báo cáo, thưa gửi.

Hoàn toàn trái ngược với không khí tưng bừng nhộn nhịp, khắp nơi vui

mừng thời điểm hắn và Đoàn Nhi đại hôn. Còn nhớ đó là một ngày cuối thu,

lá ngô đồng theo gió rơi đầy mặt đất, cả khung trời nhuộm màu vàng óng,

khung cảnh thật tiêu điều.

Là thương tâm đến độ nào mà khi nữ nhi không còn, ngay cả hai cháu ngoại cũng không để ý đến nữa.

Nghĩ đến đây, trong ngực lại truyền đến một trận đau đớn.

Đoàn Nhi, nàng quyết tâm rời đi, từ bỏ ta, từ bỏ hài nhi, chỉ để lại cho ta ánh lửa đầy trời cùng mọi người trong tối ngoài sáng không ngừng

trách cứ. Nàng dùng cái chết để trừng phạt ta, nàng biết ta sẽ không

đuổi theo bước chân của nàng, nàng đi rồi, hài nhi ta tất nhiên phải

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!