Chương 1: (Vô Đề)

01

Tốt nghiệp đã bao năm, tôi không ngờ mình lại gặp lại Dương Cảnh Chi trong hoàn cảnh này.

Lúc bưng đĩa hoa quả lên, tôi cúi gằm mặt sợ anh nhìn thấy.

Từ Vãn Tinh ngồi ngay cạnh anh.

Trai tài gái sắc, đúng là xứng đôi.

Em phục vụ. Dương Cảnh Chi gọi tôi, Cắt hộ tôi quả cam.

Tôi quay lưng lại, thái cam thành từng lát mỏng.

Ngày xưa, mỗi khi tôi muốn ăn cam, Dương Cảnh Chi đều cắt sẵn cho tôi.

Anh thái rất khéo, lát nào ra lát nấy, đều tăm tắp.

Hồi đó tôi cứ ngỡ anh ấy yêu mình.

Mãi sau này tôi mới biết, đó chỉ là thói quen của anh ấy, khi thái cam, anh ấy có thể nghĩ về mọi thứ, trừ tôi.

Bốn năm không gặp, cứ ngỡ như đã nửa đời người trôi qua.

Chẳng hiểu sao, mấy vị khách lại buôn chuyện về tình yêu thời sinh viên.

Có người nói:

"Nghe nói Dương tổng hồi đại học có cô người yêu bốn năm lận."

Tay tôi khựng lại.

Dương Cảnh Chi ừm một tiếng.

"Xịn thật đấy, bốn năm, trọn vẹn cả thời sinh viên."

Dương Cảnh Chi không đáp.

Người kia có vẻ hơi ngượng, cố vớt vát:

"Yêu nhau bốn năm, chắc là khó quên lắm nhỉ?"

Sự im lặng bao trùm như dòng sông tĩnh lặng.

Không biết qua bao lâu, Dương Cảnh Chi khẽ cười.

Chưa đến mức đấy.

02

"Cảnh Chi không ghét cô ta là may rồi."

Từ Vãn Tinh thong thả giải thích.

"Em với Cảnh Chi học cùng trường, hồi đó đúng là... haiz, khổ thân anh ấy. Nếu không phải tại cô người yêu cũ vướng chân, thì em với Cảnh Chi đã sớm thành đôi rồi."

"Đúng đúng, Từ tiểu thư là minh tinh nổi tiếng, người yêu cũ có tốt đến mấy, cũng sao bằng minh tinh được?"

Bầu không khí lại rôm rả trở lại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!