8.
Ba năm trước, sau khi Thủy Tổ Ma Tộc, Thần Thiếu Quán vũ hóa, Ma tộc bị phân thành bảy chi. Bảy Ma quân dưới trướng Thiếu Quán mỗi người cai trị một phương trên đất Nam Hoang. Ma Tộc từ đó tiến vào thời đại thống trị của bảy ma quân, kéo dài suốt hai mươi sáu vạn năm.
Không có sự trói buộc của Thiếu Quán, bảy quân Ma tộc liền có hơi phóng túng, lúc Phục Anh thượng thần khởi sự muốn khiến thiên địa bước vào thời loạn thế lần nữa, họ cũng muốn nhúng một chân vào vũng nước đục đó, tiếc rằng lúc đó nội bộ của Ma tộc đang trong thời kỳ tranh giành địa bàn để vẽ lại biên giới, thế nên quả thực hữu tâm vô lực, cho nên đành phải bỏ ý định đó.
Đến thời kỳ gần cuối của chiến trường phản loạn, bảy vị Ma quân mới gần như đã xử lý trong sự nghị trong nội bộ Ma giới, đang dự định xé đi "liên minh Vỹ Chương" để gia nhập vào chiến trường, ai biết được đế quân tác chiến thần tốc đến thế, bọn họ còn chưa làm gì thì trận chiến bên bờ Giáp Thủy đã tuyên bố kết thúc.
Mà những món nợ sau khi chiến tranh kết thúc củađế quân còn để lại cho họ một bài học vô cùng ấn tượng vô cùng sâu sắc: Kẻ khơi mào chiến tranh Phục Anh thượng thần và binh lính dưới trướng của hắn không lưu lại kẻ nào, toàn bộ đều bị tru sát; trong Quỷ tộc và Ma Tộc, phàm là những kẻ có dính dáng và ủng hộ cho cuộc chiến thì đều bị thanh trừ. Chỉ trong vòng bảy ngày, máu tươi của kẻ phản loạn và kẻ đối đầu nhuồm đầy cả đại địa Tây Hoang.
Thủ đoạn tàn khốc kia làm cả Ma tộc chấn kinh. Bảy vị Ma quân đang rục rịch muốn ngoi lên cuối cùng đành phải thu hồi lại chút tâm tư kia, không một ai còn dám vọng động nữa. Nghe nói vị Thương Chi Ma quân tính tình vốn nóng nảy đã xé đi "Liên minh Chương Vỹ" rồi, nhưng sau khi nhìn thấy thủ đoạn của đế quân, Thương Chi Ma quân thì lại âm thầmcẩn thận hết sức đem từng trang từng trang của " Liên minh Chương Vỹ " dán lại lần nữa...
Cho dù thế nào thì Bát Hoang cuối cùng cũng đã quay lại thời kỳ an bình như lúc Mặc Uyên thượng thần mới làm lễ phong thần: Thần tộc thống nhất, thiên hạ đều quy về một mối.
Bất quá, tất cả mọi người đều không ngờ là Ma Tộc Quỷ Tộc và Yêu Tộc tuy đã ngừng lại nhưng nội bộ của Thần Tộc lại xuất hiện phiền phức khác.
Tháng đầu tiên sau khi kết thúc chiến tranh Giáp Thủy, có thần quân dâng văn thư buộc tội với nhóm trưởng lão. Văn buộc tội viết rất uyển chuyển rất khéo léo, nội dùng đại khái muốn nói tuy khẳng định đế quân có công lao trấn áp Phục Anh xong lại tố cáo thủ đoạn trấn áp quá mức ác độc. Trong văn thư luận tội nói, Phục Anh làm loạn, tội quả đáng muôn chết; nhưng Quỷ tộc Yêu tộc bị Phục Anh dụ dỗ, tuy rằng có giúp đỡ nhưng cũng đã thực lòng hối cải dâng thư đầu hàng, nhưng đế quân lại không chút từ bi tâm, tru sát hai quân của họ, thật sự là quá mức tàn nhẫn. Trăm vạn thi thể Tây Hoang Bắc Hoang chất cao hơn núi máu chảy thành sông. Nhìn núi thây biển máu đó là đủ chứng minh sự bất nhân của đế quân. Nếu đã là thần vương, há có thể bất nhân đến thế, cho nên hi vọng đế quân chủ động rời khỏi ngôi vị thần vương, để cho thần tộc được lựa chọn một vị vương mới, dĩ phục thiên hạ.
(E hèm, nhân ở đây là nhân từ nhé. Nhân tiện từ đây tui xin mạn phép gọi cái nhóm trưởng lão kia thành đám trưởng lão nhé, tui ghét dễ sợ ghét, cho gộp vô chung ví đám yêu thú luôn, thứ ăn cháo đá bát, nuôi ong tay áo, qua cầu rút ván... bla bla bla...)
Chúng thần bên dưới đều cảm thấy mờ mịt, nhưng những thần thị khác đều hiểu được đây là màn kịch mà Hậu Chấn thần quân và đám trưởng lão tự biên tự diễn ra mà thôi; Nguy cơ loạn tặc Phục Anh đã được giải trừ, đám trưởng lão không còn cần đến đế quân nữa, vội vàng thu hồi lại quyền lực. Với thế lực của đế quân và uy vọng của y ở khắp Bát Hoang, nếu như tôn đế quân thành thần vương rồi thì không cần nghĩ cũng biết, tương lai của Thần tộc tuyệt đối không còn đất cho đám trưởng lão khua môi múa mép nữa, nói cái gì mà buộc tội đế quân, cái gì mà bởi vì đế quân bất nhân, tìm thần vương khác của họ, dĩ phục thiên hạ. Bất quá cũng chỉ là cái cớ mà thôi.
Mọi người đều cho rằng đế quân sẽ tức giận, dù sao thì làm ra cái chuyện qua cầu rút ván như này, đám trưởng lão cũng khá sợ hãi, nhưng mà họ cũng nghĩ thôi cứ liều mạng một lần thử xem sao. Đế quân tuy rằng võ lực cường đại, nhưng y là một người tâm cao khí ngạo, trước đây cũng không hề có tâm tranh thiên hạ, vì thế lúc giúp Mặc Uyên thống nhất Bát Hoang trong tay y cũng không có quá nhiều binh lực, chủ yếu là hơn hai mươi vị thần tướng trung thành dưới trướng và mấy chục vạn tư binh mà thôi.
Sau này đế quân quy ẩn, các thần tướng cũng đã cởi giáp về quê, không nghe nói Bích Hải Thương Linh còn lưu lại tư binh gì khác. Lần này đế quân rời núi giúp bọn họ đánh bại Phục Anh, binh sĩ y thống lĩnh cũng là binh sĩ của Thần tộc. Quân của thần tộc là của Mặc Uyên, Hậu Chấn và đám trưởng lão. Đế quân lấy trận Càn Nguyên để huấn luyện cho quân đội Thần tộc, khiến cho đội quân của Thần tộc trở thành một nhánh thiết quân có thể độc bộ thiên hạ, nhưng nhánh thiết quân này hoàn toàn không thuộc về đế quân, mà thuộc về bọn họ.
Đám trưởng lão suy nghĩ rất chu toàn, vì thế không quá sợ đế quân sẽ dùng cách đối phó với Phục Anh để đối phó với họ, tranh giành chức vị thần chủ, nhưng họ lại sợ đế quân sẽ tức giận ở trên Lăng Tiêu điện, trên Ngọc điện tru diệt cả nhà họ... cho nên, sau khi bỏ phiếu cho thư buộc tội đó, mười bảy vị trưởng lão đều đồng loạt cáo bệnh, yên tĩnh trốn ở phủ đệ, chuẩn bị đủ các biện pháp phòng ngừa, chỉ sợ đế quân đến cửa nhà tìm họ tính sổ.
Đám trưởng lão mấy ngày liền không bước lên Lăng Tiêu điện, đế quân ấy thế mà cũng không có đến Lăng Tiêu điện, năm ngày sau mọi người đều cảm thấy có gì đó không thỏa đáng, tìm kiếm khắp nơi mới phát hiện ra cả tòa Nhất Thập Tam Thiên đều đã đóng cửa rồi.
Cuối cùng vẫn là tiên quân canh giữ linh thụ Trú Độ Thụ đến điện Lăng Tiêu truyền lời.
Linh thụ tiên quân như cười như không nói: "Đế quân nói, chư vị tranh quyền thì cứ nói là tranh quyền đi, còn bày đặt làm thư buộc tội gì, cứ như thể thanh cao thoát tục lắm ấy, cũng làm khó các ngươi phải suy nghĩ nhiều, ngài không rảnh ứng phó với chư vị, nên đã quay về Bích Hải Thương Linh rồi. Đúng rồi, ngài còn nói sau này trời có sụp xuống, cũng thỉnh quý vị đừng có đến Bích Hải Thương Linh làm phiền ngài nữa."
Đám trưởng lão ngượng ngùng, ngượng xong rồi lại tức điếng người, có vài vị trưởng lão lớn tuổi còn tức đến mức ngất đi, nhưng một không dám trút giận lên đế quân, hai không dám trút giận lên vị tiên quân canh giữ linh thụ, chỉ đành thôi ra về.
Chiết Nhan thượng thần trước nay tin tức linh thông, trong lúc chúng thần Cửu Thiên đang lật tung trời đất để tìm đế quân, thì hắn đã đi đến chầu chực ở cổng lớn của Bích Hải Thương Linh.
Quả nhiên cũng đợi được người mà hắn muốn đợi.
Chiết Nhan thượng thần đi lên trước ngăn y lại, trực tiếp hỏi thẳng đế quân: "Hiền huynh, huynh cứ thế nhận thua rồi sao?"
"Thua?" đế quân vừa mở cửa vừa trả lời: "Ngươi đùa à, trong từ điển của ta không hề có từ này."
Chiết Nhan thượng thần tưởng đế quân chỉ là cứng miệng, đành đi theo sau lưng y hỏi dồn: "Mấy lão già đó trong lòng toàn là lợi ích và dục vọng, thực lòng quan tâm đến Thần tộc và Bát Hoang ư, bất quá là cảm thấy nếu như huynh đứng ở vị trí thần vương kia thì bọn họ không tiện giám quyền mà thôi." Hung hăng nói tiếp: "Mấy lão già xảo quyệt, dụ huynh đưa trận Càn Nguyên ra, luyện cho họ một đoàn quân vô địch, đến cuối cùng đoàn quân này lại trở thành lá bài của họ, dùng để đối phó huynh.... nhưng họ cũng có hơi sốt sắng rồi nhỉ, mới chỉ qua một tháng thôi mà đã đến đoạt quyền của huynh rồi, có phải không biết điều quá rồi không."
"Ừ." Đế quân mở cửa ra đi thằng vào bên trong: "Họ quả thực không dám vội vàng thế đâu, cho nên ta mới giúp họ một tay." Giống như chỉ tùy tiện nói: "Bản luận tội của Đa Nghị thần quân ngươi có đọc rồi chứ, văn phong thế nào, có phải viết rất là hay không?"
Chiết Nhan thượng thần nhíu mày: "Lúc nào rồi huynh còn nói..." Rồi đột nhiên phản ứng lại, như không thể tin vào tai mình: "Vậy không phải là..."
Đế quân bình tĩnh nói: "Ta có hơi hơi kiến nghị cho Đa Nghị một vài điều thôi."
Chiết Nhan thượng thần kinh ngạc: "... Thế mà là do huynh viết!"
Đế quân không muốn nhận công của người khác: "Văn pháp dùng từ vẫn là do Đa Nghị nghĩ ra đó."
Chiết Nhan thượng thần cảm thấy có chút không thở nổi: "Huynh vì sao..."
Đế quân ung dung trả lời: "Ngươi không cảm thất cục diện bây giờ rất tốt sao, tất cả mọi người đều đạt được điều mình muốn."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!