5.
Bích Hải Thương Linh là một nơi rất thần kỳ. Từ mười vạn năm trước sau khi Thạch Cung được dựng lên thì được quy về dưới trướng của Đông Hoa, trở thành đất riêng của hắn, từ đầu đến cuối nó vẫn luôn duy trì dáng vẻ y hệt ban đầu. Mười vạn năm nay, nương dâu không biết đã hóa thành không biết bao nhiên lần bãi bể, đến biên giới của năm tộc cũng đã vẽ lại không biết bao nhiêu lần rồi, mà duy chỉ có mỗi lá cây ngọn cỏ lầu gác đình đài ở Bích Hải Thương Linh vẫn y như cũ, không hề thay đổi một li một tí nào.
Chưởng sự tiên giả Phi Vy của Bích Hải Thương Linh, có một khoảng thời gian cực kỳ ngưỡng mộ vị tiên giả Phụng Hành chưởng quan bên chỗ Thần Thiếu Quán. Vì Phụng Hành sống ở núi Chương Vỹ, mà vị thần Thiếu Quán rất thích bố trí trận pháp, cũng thích trồng vườn tạo cảnh, núi Chương Vỹ cơ hồ mỗi năm đều sẽ trùng tu lại một lần, vì vậy mỗi năm đều sẽ biến thành một dáng vẻ khác nhau.
Phi Vy ngưỡng mộ Phụng Hành mỗi năm đều có thể được sống ở một mới mẻ, ngưỡng mộ đến đứt ruột đứt gan, hắn cũng từng vòng vo hỏi thử ý đế quân mấy bận, rằng lúc nào đó thử thay đổi một diện mạo mới cho Bích Hải Thương Linh đi, đế quân luôn trả lời rất dứt khoát, khiến hắn triệt để bỏ luôn cái ý nghĩ kia, vì ngài nói lười tốn công vào chuyện đó.
Bích Hải Thương Linh cảnh đẹp tự nhiên hùng vỹ, được thiên nhiên chạm trổ, chớp mắt đã trôi qua mười vạn năm, vốn cho rằng cả đời này hắn cũng không thể nhìn thấy diện mạo mới của nó, nhưng mà điều thần kỳ thế mà lại phát sinh. Hắn chỉ mới ra ngoài truyền tin một chuyến bốn năm ngày, vừa quay lại đã bên trái Thạch Cung, nơi mà đế quân gọi là vườn hoa còn hắn gọi là khu vườn hoang dã, bây giờ thế mà lại biến thành một vườn hoa đúng như trên ý nghĩa của thế tục.
Trong vườn trồng đủ các loại hoa kiều diễm xinh đẹp, có hành lang quanh co uốn lượn, có ngọn giả sơn được chạm trổ tinh xảo như nét vẽ tự nhiên, còn có có một hồ sen bé nhỏ, nhìn cũng không khác gì với vườn hoa ở núi Chương Vỹ.
Phi Vy gọi Cổn Cổn bấy giờ đang thả diều trong vườn hoa lại hỏi, thỉnh giáo tiểu Cổn Cổn xem ở đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Tiểu Cổn Cổn bày ra bộ dáng như thầy thiên hạ, đặt chiếc diều xuống không chút khiêm tốn nói: "Là thế này." Bé giải thích cho Phi Vy: "Bốn ngày trước, mẫu thân trò chuyện với phụ quân. Mẫu thân nói rằng không thích khu rừng đó, mà thích vườn hoa người thiết kế sau này hơn, nói trong vườn hoa có núi có sông còn có hồ sen và vườn rau, vừa thực dụng lại xinh đẹp.
Bé hơi khoa tay múa chân: "Nói xong mẫu thân vẽ một bức thiết kế cho phụ quân xem. Phụ quân xem xong cái chê mẫu thân không có phẩm vị, nói cái loại vườn hoa phổ thông như thế sao có thể sánh được với khu rừng thiên nhiên tự tạo thanh nhã của phụ quân. Sau đó, phụ quân chặt luôn khu rừng đó làm lại thành khu vườn theo bức vẽ của mẫu thân."
Phi Vy trầm mặc hồi lâu: "Tiểu chủ nhân, nội dung sau từ "sau đó" của ngài hình như không có tiếp nối với nội dung trước đó..."
Bởi vì môn viết văn của bé không được tốt cho nên Cổn Cổn trước nay vẫn luôn quan tâm đến ngữ pháp trợn lớn mắt: "Hả, thật sao? Vậy thì phải làm sao, ngươi muốn ta nói lại sao? Ta, ta nên nói lại thế nào đây?"
"Điều đó cũng không cần thiết lắm." Phi Vy sờ đầu Cổn Cổn: "Đây không phải là vấn đề của tiểu chủ nhân ngài, đây là vấn đề của đế quân."
Đế quân quả thực có vấn đề.
Theo như Phi Vy biết, đế quân thực ra là một vị thần rất ít khi thay đổi thói quen, thậm chí có lúc hắn còn cảm thấy ngài ấy rất tẻ nhạt vì thế cho nên luôn rất dễ hầu hạ.
Nhưng gần đây, đế quân lại không còn dễ hầu hạ như thế nữa.
Ví như nói, đế quân sau này không còn là đế quân có thể ăn liên tục một món ăn mười năm như trước nữa. Đế quân mười vạn năm nay chưa từng bước chân vào nhà bếp để hỏi thực đơn, gần đây không có chuyện gì lại sẽ hỏi hắn bữa ăn hôm nay định nấu những món gì, thỉnh thoảng còn thảo luận về thực đơn với hắn. Hắn là một trực nam, làm gì biết nấu ăn, trước đây cứ xào cái này xào cái kia, đế quân cũng không dị nghị gì, nhưng gần đầy đế quân không những bắt đầu ra món mà ngài ấy bắt đầu có yêu cầu với việc nêm nếm nữa.
Lại nữa, đế quân trước nay không có yêu cầu qua cao vói y phục trang sức, Tứ Hải Bát Hoang giờ đây đang có chiến trận, mọi người có thể ăn no mặc ấm thôi đã không tồi rồi, cho nên trên vấn đề trang sức y phục cũng không theo trào lưu gì. Vì thế để tiện lợi, Phi Vy đã may một lúc tận mấy trăm bộ y phục để cho đế quân thay thường, cùng một loại vải cùng một kiểu dáng thậm chí là cùng một màu sắc, đế quân mặc cả vạn năm nay cũng chưa từng nói gì.
Nhưng gần đây, đế quân lại đột nhiên có hứng thú với với chuyện mặc y phục, không có chuyện gì sẽ đốc thúc hắn ra ngoài tìm kiếm chất liệu màu sắc hoa văn mà ngài định ra.
Đối diện với những thay đổi mới mẻ này của đế quân, bảy tám ngày đầu Phi Vy quả thực cảm thấy có hơi mù mờ, còn tưởng rằng đế quân bị trúng tà rồi.
Ngày thứ tám, có hai tiểu tiên đồng vì ăn nhiều trái cây quá nên bị đau bụng nên hắn phải thay thế đi hầu đế quân và tiểu bạch cô nương dùng bữa trưa, Phi Vy tiên giả bản tính thông minh cuối cùng cũng hiểu ra nguyên nhân đế quân vì sao đột nhiên lại để tâm đến phương diện ăn uống như thế rồi.
Kỳ thực đế quân vẫn là vị đế quân cho gì ăn nấy của trước kia thôi nhưng mà tiểu bạch cô nương là một nữ tử rất tinh tế, nữ tử tinh tế thì cần phải đối đãi một cách tinh tế, không thể tùy tiện để nàng có gì ăn nấy được.
Ngày thứ chín, lúc nhìn thấy y phục mà hắn tốn hết tâm tư tìm về đang khoác trên người tiểu Bạch cô nương, thì Phi Vi tiên giả trước nay chỉ nhìn thôi đã thông suốt mọi chuyện lại hiểu ra thêm một vấn đề vì sao đế quân đột nhiên biến thành một người để tâm đến việc lựa chọn y phục như thế.
Kỳ thực đế quân vẫn là đế quân có gì mặc nấy như trước đây thôi, nhưng mà tiểu Bạch cô nương là một nữ tử tinh tế, mà nữ tử tinh tế thì cần phải được đối đãi một cách tinh tế, không thể tùy tiện có gì mặc nấy được.
Phi Vy quan sát nửa tháng trường. Ngoài mặt nhìn thấy đế quân chỉ đối xử rất bình thường với tiểu Bạch cô nương. Ví như đế quân thích chẹn họng người ta, đáng sợ là đế quân cũng không đối xử khác gì với tiểu Bạch cô nương, vì thế thường xuyên khiến cho tiểu Bạch cô nương tức giận, có lúc tức quá cả ngày cũng không thèm để ý đến ngài.
Phi Vy thở dài nghĩ, Tiểu Bạch cô nương có thể vẫn còn cho rằng đế quân đối xử với nàng không tốt, nhưng hắn lại biết đế quân đã làm không ít chuyện cho Tiểu Bạch cô nương, bất cứ việc nhỏ nhặt gì cũng đều lo lắng chu toàn cho nàng. Nhưng ngày ngày bị đế quân chẹn họng như thế cũng khiến cho Tiểu Bạch cô nương không biết phải làm sao, làm gì còn biết đế quân quan tâm đến nàng như thế nào nữa, còn tưởng rằng người cho nàng ăn ngon mặc đẹp dỗ dành nàng là chưởng sự tiên giả Phi Vy chu đáo.
Hắn làm gì mà chu đáo được như thế.
Đối với sự hiểu lầm này của Tiểu Bạch cô nương, đế quân hình như cũng không quan tâm mấy, còn kêu hắn đừng có nói bừa ra ngoài. Đế quân vì sao lại như thế? Trừ khi là do đế quân trước nay chưa từng theo đuổi nữ tử nào, ngài thích Tiểu Bạch cô nương nhưng ngàn vạn mối tâm tư đều giấu hết trong lòng không biết nói ra thế nào, cho nên mới làm ra những việc khó hiểu như thế chăng?
Tiếp tục quan sát gia đình họ thêm nửa tháng, Phi Vy cảm thấy hắn quả nhiên đoán không sai, không chút nghi ngờ hắn chính là một người lanh lợi, nhưng mà hắn cũng không có gan đến chỗ đế quân hỏi ngài rằng hắn rốt cuộc có phải là một người lanh lợi không, có phải đã đoán đúng thế giới nội tâm khó dò của ngài rồi hay không.
Thời gian trôi nhanh như thoắt, chớp mắt đã qua ba tháng.
Trong ba tháng này, trời đất xảy ra vô số chuyện lớn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!