.
Phượng Cửu dụi dụi mắt ngồi dậy, cảm giác lúc ngồi dậy có hơi khó chịu, cúi đầu nhìn mới phát hiên mình thế mà lại hiện về nguyên hình rồi. Nàng đã rất lâu rồi không dùng nguyên thân hồ ly để ngủ rồi, vừa cảm kỳ quái vừa lắc mình hóa thành hình người, bước xuống giường xỏ dép đi đến trước cửa sổ.
Vầng trăng tròn treo cao trên bầu trời phía đôn, sương tím vây quanh núi, bích hải đầy vảy sóng, là khung cảnh quen thuộc của Bích Hải Thương Linh.
Hai tiểu tiên đồng hồi sáng lúc cho nàng uống Thanh Tâm hoàn, cẩu thả lấy nhầm rượu mạnh để thay nước, rượu và thuốc vừa trung hòa nàng lập tức ngủ say sưa, lúc tỉnh lại đầu óc trở nên mơ mơ hồ hồ, hoàn toàn quên mất chuyện nàng bước vào pháp trận của Tổ Thị để xuyên không về tìm con trai Bạch Cổn Cổn, còn tưởng rằng cả nhà nàng lại đến Bích Hải Thương Linh sống một khoảng thời gian.
Phượng Cửu mượn ánh trăng đánh giá căn phòng một hồi, nhận ra đâylà sảnh phụ.
Nàng sao lại ngủ ở sảnh phụ thế này?
Cơn buồn ngủ lại kéo đến, nàng đưa tay lên che miệng ngáp một cái, cũng lười suy nghĩ thêm về vấn đề này, xỏ giày bước ngang qua hai tiểu tiên đồng đang ngủ say như chết, quen đường quen lối đi về phía tẩm điện của đế quân.
Cửa lớn của Tuế Hàn điện vừa bị đẩy ra, đế quân đá tỉnh lại. Gió đêm lành lạnh len vào trong điện mang theo mùi hương thơm của nữ tử.
Đế quân ngây người.
Ngủ đến nửa đêm gặp phải một nữ tử bò lên giường mình, thứ chuyện như thế này cả vạn năm này hắn thực sự chưa từng gặp qua.
Mấy vạn năm trước, vì muốn dùng huyết khí của Ma Tộc nuôi dưỡng kiếm Thương Hà, hắn từng chuyển đến ở Nam Hoang một đoạn thời gian. Nữ tử Ma Tộc lớn gan lại phóng túng, thường hay bò lên giường của hắn, khiến người ta không kịp đề phòng phiền phức muốn chết. Lúc đó những cô nương Ma Tộc lúc nào cũng có cách để phá vỡ kết giới mà hắn lập ra để bò lên giường, một phần cũng là bởi vì những kết giới chỉ do hắn tùy tiện bố trí, kết giới ở trúc xá không làm quá chặt vì sợ huyết khí không vào được thì không nuôi dưỡng được kiếm Thương Hà. Cho nên lúc đó những nữ tử Ma Tộc kia có thể xông vào trong trúc xá cũng không tính là chuyện kỳ lạ.
Nhưng mà bây giờ, hắn là đang ở Bích Hải Thương Linh, cấm chế của Bích Hải Thương Linh đâu phải trò đùa trẻ con nhưkết giới kia, nữ tiên nữ yêu nữ ma nào có thể nửa đêm xông vào tẩm điện của hắn được?
Nghĩ đến đây, đế quân đột nhiên đứng hình.
Mà hình như thực sự có một người làm được.
Đó chính là mẫu thân của Bạch Cổn Cổn hiện đang được sắp xếp ngủ ở sảnh phụ.
Ánh trăng mông lung, cách một bức màn chỉ có thể nhìn thấy một nữ tử mặc hồng y, thân tư diễm lệ, đi vài bước trong điện, cho dù tư thái rất tùy ý nhưng vừa ưu nhã lại dịu dàng.
Nếu như là ngày thường gặp phải tình huống này thì hắn đã động thủ rồi, ít nhất thì cũng phải tạo một kết giới để ngắn nữ tử kia ở bên ngoài. Nhưng mà lúc này hắn lại không làm bất cứ điều gì, chỉ yên lặng nhìn bóng hình người đang chậm rãi bước về phía hắn.
Hắn thực muốn biết nàng có dáng vẻ như thế nào.
Nữ tử rất nhanh đã đi đến trước giường, nhác thấy nàng ta định đưa tay ra vén bức rèm giường, nhưng chưa tay vẫn chưa đưa lên thì đột nhiên lại khẽ giọng a lên một tiếng, giống như đột nhiên nhớ đến chuyện gì đó, lẩm bẩm: "Phải đi thay đồ ngủ đã." Nói rồi lập tức nhẹ nhàng đi vòng qua chiếc giường ngọc, bước về phía tủ y phục của hắn. Tiếp đó thanh âm mềm mại kia lại vang lên lần nữa: "Ấy? Đồ ngủ của ta đâu rồi, sao toàn đồ của đế quân thế này? Là cái tủ này không sai mà.
Thôi bỏ đi, buồn ngủ quá rồi, thay đồ ngủ của chàng cũng được." Sao đó là âm thanh thay y phục sột soạt vang lên.
Đế quân ngồi dậy phất tay một cái, một chiếc vỏ sò nằm ở cuối giường dần dần mở ra, một viên minh châu lớn tầm quả trứng gà đang nằm trong đó tản ra ánh sáng dịu dàng.
Ánh sáng tuy rằng yếu ớt, nhưng mà lại tràn ngập cả căn phòng.
Tiếng bước chân rất nhanh lại lần nữa vang lên, bức rèm giường trong chốc lát liền bị vén ra. Dáng vẻ của nữ tử hiện ra rõ ràng mồn một dưới ánh sáng dịu dàng của viên minh châu. Đế quân khẽ ngẩng đầu, ánh mắt hai người chạm nhau giữa không trung.
Đó là một gương mặt quá đỗi thanh tú, vẫn còn hàm chứa nét trẻ con, có thể nhìn ra được nàng vẫn là một thiếu nữ. Mái tóc như mây buông xuống sau lưng, lông mày đen thanh mảnh, đôi mắt mơ màng, sống mũi cao thẳng, màu môi tựa như hoa anh đào. Cho dù là đế quân trước nay không hề đặt mỹ sắc ở trong mắt cũng không thể không thừa nhận khuôn mặt này thanh tú mỹ lệ đến mức rung động lòng người.
Đóa hoa nhỏ giữa trán không biết là cố ý được vẽ lên hay là vết bớt bẩm sinh, một đóa hoa đỏ diễm lệ, tựa như một đoá phượng linh dịu dàng khép lại, vì phần thanh lệ này càng tăng thêm vài phần diễm sắc, như vẽ rồng điểm mắt.
Đế quân cảm thấy bản thân hắn hai mươi sáu vạn năm sau mắt nhìn cũng không tồi, chỉ có điều tuổi tác cách biệt cũng quá...
Thiếu nữ kia lại không hề phát giác ra ánh mắt thăm dò của đế quân. Ánh mắt nàng nhìn hắn rất trong sáng cũng rất tự nhiên, cũng giống như việc nàng mặc đồ ngủ của hắn rồi đứng bên giường nhìn hắn là một chuyện quá đỗi bình thường mà nàng đã từng làm qua vô số lần trong đời vậy. Nàng tự nhiên đưa tay lên che miệng ngáp: "Đế quân chàng vẫn chưa ngủ sao, chàng đang đợi thiếp đó à?"
Đế quân đang nghĩ xem nên trả lời câu hỏi này của nàng thế nào, đồng thời phải làm cách nào mới có thể dùng câu nói khách khí nhất mời nàng ra khỏi tẩm điện của mình, nhưng hắn còn chưa nghĩ ra thì nàng đã đá giày ra bò lên giường, rất tự nhiên chui vào trong lòng hắn, lầm bầm: "Buồn ngủ quá." Sau đó không đến ba cái búng tay đã nghe thấy tiếng thở đều đặn của nàng trong lòng
Đế quân nhất thời không biết nên nói gì, hắn rất hiếm khi cảm thấy không biết nên làm gì cho phải. Nhưng cuối cùng hắn cũng không có đẩy nàng ra.
Trong trướng dần tản ra hơi thở ngọt ngào của thiếu nữ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!