Chương 6: (Vô Đề)

Một hôm, nàng đột nhiên tháo cây trâm cài trên tóc xuống, đưa cho ta.

"Công chúa, người có biết tiệm trang sức lớn nhất kinh thành là do ai làm chủ không?"

Ta nhướng mày:

"Là Liễu đại nhân, Kinh Triệu phủ doãn."

"Vậy Công chúa nhìn cây trâm này xem, người có thích nó không?"

Ta im lặng.

Cây trâm này có tua rua rủ xuống trông rất hoa lệ, thân trâm lại được nạm rất nhiều viên đá quý lớn nhỏ, đẹp nhưng không hề thiết thực.

Ta lắc đầu: Ta không thích.

"Vâng, nhưng e rằng Công chúa không biết, cây trâm này chính là kiểu dáng đang thịnh hành nhất kinh thành hiện nay."

Vừa nói, Trần Nhược Hoan vừa cài cây trâm lên tóc.

Những viên đá quý cứ thỉnh thoảng lại vướng vào tóc, rất bất tiện.

Đợi đến khi Trần Nhược Hoan tháo xuống, cây trâm đã kéo đứt không ít sợi tóc mai.

Trang sức trong cung xưa nay đều do Văn Tư viện chế tác, những món đồ trang sức hàng ngày đều được thiết kế tinh xảo, không rườm rà, chưa bao giờ xảy ra tình trạng vướng tóc.

Nhưng ta hoàn toàn không biết gì về trang sức của dân gian.

Ta nhìn cây trâm trong tay, trong lòng không khỏi thắc mắc:

"Thứ này đẹp nhưng không thiết thực, sao lại có thể trở thành kiểu dáng thịnh hành được?"

Trần Nhược Hoan cười nhạo,

"Bởi vì Liễu đại nhân độc chiếm toàn bộ các cửa hàng trang sức trong kinh thành, trang sức làm thành hình dáng gì, làm sao để kiếm tiền, đều phải theo ý của hắn ta. Hơn nữa cây trâm này hắn ta lại chẳng bao giờ dùng, có vướng tóc hay không, dĩ nhiên hắn ta sẽ không cân nhắc đến."

Nam tử trong kinh thành phần lớn đều dùng trâm để cố định tóc; nữ tử thì thường búi tóc, vấn tóc, kiểu dáng đương nhiên phong phú hơn, thị trường cũng rộng lớn hơn.

Trâm cài, vòng tay, hầu hết đều do nữ tử mua. 

Vị Kinh Triệu phủ doãn kia là nam nhân, dĩ nhiên sẽ không suy xét từ góc độ của nữ tử.

"Còn có cả y phục, phấn son, vân vân..., những ngành nghề này cũng vậy."

Trần Nhược Hoan nói, mấy năm nay kích cỡ y phục ở các cửa hàng may mặc trong kinh thành cũng đang thay đổi. 

Cân nặng của nàng không thay đổi, nhưng hai năm gần đây nàng đã phải mặc quần áo cỡ lớn hơn.

Trong kinh thành thậm chí còn nổi lên phong trào giảm cân, không ít nữ tử thắt chặt lưng quần, chỉ mong sao có thể mặc vừa cỡ quần áo của những năm trước.

Còn về son môi, chỉ cần chạm nhẹ là phai màu, sau khi dùng thì môi sưng đỏ, khiến người ta vô cùng khó chịu.

Từng chuyện từng chuyện, dường như đều là những quy định trói buộc nữ tử, khiến ta nhíu mày không thôi.

"Thế y phục của nam giới có thay đổi gì không?"

Trần Nhược Hoan lắc đầu:

"Ma ma ta hàng năm đều sắm thêm y phục mới cho tiểu đồng của kỹ viện, kích cỡ chưa từng thay đổi, thậm chí cậu nhóc đó hiện tại còn béo lên một chút."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!