Lớp 12A1 của trường cấp ba thành phố C nằm ở tầng bốn, ngay góc cuối dãy nhà dạy học. Cửa sổ hướng thẳng ra sân trước, ngoài đó có vài cây ngô đồng to, lá xào xạc mỗi khi gió thổi, ánh nắng cũng vì tán cây mà loang lổ, lấp lánh.
Mãi đến khi tiết một kết thúc, Tôn Tề Thiên mới vừa ăn vừa lề mề bước vào lớp.
Ngay khoảnh khắc đặt chân tới cửa, cậu ta khựng lại, ánh mắt lập tức dừng trên người Lâm Niệm đang ngồi ở chỗ bên cạnh.
Phía sau, Giang Dữ, kẻ vốn dĩ lúc nào cũng hoặc ngủ, hoặc chơi game, hôm nay lại hiếm hoi yên lặng, khoanh tay tựa lưng vào ghế, mắt ngẩn ngơ nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Giang Dữ… chuyện gì vậy?" Tôn Tề Thiên nhai nốt miếng bánh cuối, chậm rãi bước tới, miệng gọi tên Giang Dữ nhưng mắt thì vẫn dán vào Lâm Niệm.
Giang Dữ như mới hoàn hồn, ngước mắt nhìn Lâm Niệm, không nói gì, nét mặt cũng không biểu cảm gì đặc biệt.
"Mình mới chuyển đến. Mình là Lâm Niệm." Cô thản nhiên giới thiệu, ánh mắt bình tĩnh.
"Là Triệu Văn bảo cậu ngồi đây à?" Tôn Tề Thiên nhíu mày khó hiểu.
Lâm Niệm lắc đầu, định nói thì điện thoại của Giang Dữ bỗng rung lên liên tục.
Cậu cúi đầu liếc nhìn, bật lưỡi tỏ vẻ khó chịu, rồi đứng dậy, tiện tay cầm theo áo khoác đồng phục treo sau ghế, bước ra cửa sau.
"Ơ, gì vậy? Giang Dữ, cậu đi đâu đấy?" Tôn Tề Thiên ngẩn ra hỏi.
"Ra hút điếu thuốc."
Giọng cậu nhàn nhạt, lạnh lạnh, không nghe ra cảm xúc gì.
Đợi đến khi Giang Dữ khuất bóng, Tôn Tề Thiên mới cắm tay vào túi ngồi xuống ghế, nheo mắt nhìn Lâm Niệm:
"Tôi cứ thấy cậu quen quen."
Điện thoại trong túi Lâm Niệm cũng khẽ rung lên. Một tin, rồi hai tin, rồi liên tục là loạt tin nhắn tới tấp từ cùng một người gửi đến.
"Gặp trong bệnh viện." Cô lướt qua tin nhắn, khẽ trả lời: "Với cả tiệm tạp hóa."
"Không đúng, tôi chưa từng đến bệnh viện mà, cũng không phải tiệm tạp hóa. Ơ khoan, hình như là một bức ảnh nào đó?"
Tin nhắn chưa dứt thì điện thoại đã đổ chuông. Có lẽ người kia thấy cô trả lời chậm hoặc hời hợt, liền gọi thẳng.
Lâm Niệm giật mình, vội nhìn quanh rồi ôm điện thoại chạy vào nhà vệ sinh, ấn nút nghe:
"Mẹ, con đang trong giờ học…" Cô hạ thấp giọng, cố giữ kiên nhẫn.
Đầu bên kia tiếng ồn ào vang vọng, giọng mẹ cô gấp gáp đầy mệt mỏi:
"Con quyết định xong chưa? Niệm Niệm, mẹ nói với con rồi, chuyện bố mẹ ly hôn là không thể thay đổi. Con biết rõ bố con giờ đang túng thế nào rồi đấy. Còn mẹ và chú thì có thể cho con cuộc sống tốt hơn. Muốn ra nước ngoài chỉ cần một câu nói. Sao con còn do dự nữa?"
"Mẹ con cần thêm thời gian. Bây giờ con…"
"Cạch."
Cửa nhà vệ sinh nam phía đối diện bị đẩy ra. Lâm Niệm hoảng hốt giấu điện thoại ra sau lưng, ngẩng lên thì đúng lúc chạm mắt Giang Dữ.
Cậu liếc nhìn cô rồi dời mắt, bước tới bồn rửa, thong thả xả nước rửa tay. Mùi thuốc lá vẫn còn vương trên áo cậu, rõ rệt.
Cuộc gọi đã tự động ngắt.
Lâm Niệm mím môi, định nói gì đó nhưng cuối cùng lại thôi. Cô chậm rãi quay đi.
Giang Dữ bỗng cất tiếng, giọng vẫn trầm trầm lạnh lùng, ánh mắt hờ hững nhìn cô qua gương:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!