Chương 42: Bị thương

Bên ngoài mưa rơi lất phất. Điện thoại vừa được bấm gọi chưa đầy hai giây, đã bị Triệu Mặc Bình chặn lại.

Tim Lâm Niệm như bị siết chặt, đập thình thịch nhanh đến mức sắp nhảy khỏi lồng ngực. Cô theo phản xạ lùi về sau mấy bước, vì bước chân lảo đảo nên vô tình dẫm lên một chai rượu lăn dưới đất.

Cô ngã dúi dụi vào cạnh bàn, đống chai lọ phía trên lập tức đổ ào xuống nền, tiếng vỡ loảng xoảng sắc nhọn lập tức xé toang sự yên tĩnh trong phòng.

Mảnh thuỷ tinh văng khắp nơi. Lâm Niệm ngã quỵ trước bàn, lòng bàn tay đau nhói như bị kim châm, tê rần, khiến cô không nhịn được mà rên khẽ.

"Niệm Niệm!" Nam Hướng Nhụy lập tức tỉnh táo hơn hẳn, vội chạy tới đỡ cô dậy. "Làm sao vậy hả?!"

Nói rồi, cô ấy vô thức liếc nhìn xuống bên cạnh, lập tức kinh hoảng lấy tay bịt miệng.

"Trời ơi! Niệm Niệm, tay cậu chảy máu nhiều quá!"

Nghe vậy, Lâm Niệm mới run run rút tay khỏi mặt đất.

Bàn tay trắng trẻo đã nhuộm đỏ máu tươi, từng mảnh thuỷ tinh to nhỏ cắm sâu vào da thịt khiến tay cô run lẩy bẩy.

"Trời ạ, sao lại nặng vậy chứ?!"

Máu theo ngón tay nhỏ giọt xuống sàn. Nam Hướng Nhụy lập tức giật hết cả hơi men, mắt đỏ hoe, quýnh quáng la lên:

"Còn đứng đó làm gì?! Mau đưa Niệm Niệm đi bệnh viện đi! Nếu để Giang Dữ mà thấy Niệm Niệm thành ra thế này, cậu ta lột da tôi mất!"

Lâm Niệm cố kiềm lại đôi tay đang run, cắn chặt răng chịu đau, ánh mắt nhìn về phía chiếc điện thoại vẫn đang rung.

Nó rơi ngay dưới chân Triệu Mặc Bình. Anh ta cúi xuống nhặt lên, liếc cô một cái rồi mới khẽ đẩy gọng kính.

Ánh mắt dừng trên màn hình điện thoại, anh ta bật cười:

"Giang Dữ gọi tới à? Xem ra tôi đoán không sai, nó thật sự rất quan tâm em đấy."

Một dự cảm chẳng lành ập tới, Lâm Niệm hoảng hốt thì thào: "Trả lại đây."

"Trả gì cơ? Điện thoại hả? Giờ em bị thương thế này, chơi điện thoại không tốt đâu."

Anh ta cười tươi, giọng đều đều: "Hay thế này đi, để tôi nghe thay cho."

Triệu Mặc Bình vẫn giữ nụ cười ôn hoà, cúi mắt nhìn cuộc gọi, thản nhiên bấm nút nghe.

Mãi đến khi bên kia lên tiếng, anh ta mới cười lạnh, liếc sang Lâm Niệm: "Sao nóng ruột vậy? Tôi đâu phải Niệm Niệm của cậu. Tiểu Dữ à, lâu rồi không gặp, còn nhớ tôi không?"

Cả gian phòng lặng ngắt. Vài giây sau, Lâm Niệm nghe rõ tiếng gào khản đặc vọng ra từ điện thoại, kèm theo đó là tiếng cửa đóng "rầm" vang lên.

Cô biết chắc chắn Giang Dữ đang lao ra ngoài, trời mưa to thế kia mà tính cậu lại cố chấp.

Lỡ như vì gấp gáp quá mà xảy ra chuyện trên đường thì sao?

"Trả điện thoại cho tôi!"

Lâm Niệm chật vật đứng lên, đẩy Nam Hướng Nhụy ra, cố giành lại điện thoại.

Đôi mắt đỏ hoe ngấn đầy nước, gần như đã dùng hết sức mà gào lên.

Không biết bên kia nói gì, Triệu Mặc Bình bất ngờ không cười nữa, lạnh nhạt liếc Lâm Niệm:

"Điều kiện? Nói gì mà điều kiện? Chỉ uống với em dâu vài ly thôi mà, đặt điều kiện gì chứ."

Anh ta dừng lại, làm bộ suy nghĩ: "Hay thế này đi, cậu qua đây một mình, coi như chúng ta ôn chuyện cũ."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!