Đây là lần đầu tiên Lâm Niệm đến chợ, bên trong vô cùng náo nhiệt, tiếng người ồn ào không dứt. Không ít phụ nữ cưỡi xe điện chen chúc vào, trên xe treo đầy túi trái cây, người đầm đìa mồ hôi vẫn cố gắng len vào sâu hơn.
Hai quầy sát mép ngoài là quầy ăn sáng ngoài trời, đủ cả sữa đậu nành, tào phớ, bánh bao, hoành thánh. Còn lại phần lớn là các sạp bán rau củ và trái cây tươi.
Gặp sạp trái cây giá rẻ, người ta chen chúc vai kề vai, Lâm Niệm phải bám sát bước chân Giang Dữ mới không bị lạc.
Âm thanh hỗn loạn xung quanh như muốn ép vỡ màng nhĩ, tiếng rao hàng và mặc cả hoà lẫn vào nhau, người với người muốn nói chuyện phải gần như hét lên mới nghe được.
"Muốn mua gì không?" Giang Dữ cũng theo bản năng nâng cao âm lượng, ghé sát tai cô hỏi.
Lâm Niệm nghe không rõ, cũng "hả?" một tiếng thật to.
Giang Dữ khẽ nhíu mày, biểu cảm có phần bất đắc dĩ. Cậu nâng giọng hơn nữa, gần như dán sát vào tai cô.
"Tôi hỏi, muốn ăn gì? Mình nên mua ít đồ nấu ăn chứ?"
Làn hơi ấm nóng lướt qua vành tai rồi len vào tận lồng ngực khiến Lâm Niệm giật mình, lần này thì nghe rõ ràng rồi. Cô vô thức đưa tay lên chạm tai mình, đã đỏ bừng từ lúc nào.
Cô quay đầu đi, nhìn quanh cho có lệ: "Mua đại vài món đi, mình cũng đâu biết nấu gì, hay là mua quả dưa hấu trước nhé?"
"Hả?" Giang Dữ vẫn chẳng nghe rõ, hai người lại tiến sát hơn một chút.
Tai Lâm Niệm đỏ đến mức như sắp bốc cháy, cô gom hết dũng khí, kéo tay Giang Dữ đi về phía quầy dưa hấu.
Mùa hè mà, dưa hấu đúng là thứ giải nhiệt không gì sánh được. Trước quầy đã có khá nhiều người, tiếng nói cười ồn ào nhốn nháo.
Xui xẻo làm sao, hai người vừa chen vào đã đụng ngay bà cụ ở nhà sát vách nhà Lâm Niệm.
"Ơ kìa, chẳng phải là Niệm Niệm đó sao? Thế nào, bà cụ nhà cháu giờ cũng chịu để công chúa nhỏ ra chợ mua đồ rồi à?"
Bà cụ ôm nguyên một quả dưa hấu, trên mặt lấm tấm mồ hôi nhưng ánh mắt lại rạng rỡ như vừa chiến thắng trở về.
Bà là người nhìn Lâm Niệm lớn lên từ nhỏ, thương cô như cháu gái ruột. Hồi bé, cứ gọi cô là "công chúa nhỏ" mãi chẳng đổi.
Nhà bà toàn con trai, lại vô cùng thích con gái, nhất là kiểu ngoan ngoãn xinh xắn như Lâm Niệm. Hồi ấy, bà thường dụ cô về nhà mình chơi, hứa sẽ mua váy công chúa, cưng như cưng trứng.
Khi thấy cô không dễ dụ nữa, bà lại quay sang "thầu" đám cháu trai: đứa nào cưới được Niệm Niệm, bà cho luôn căn nhà lớn.
Nghe tin Lâm Niệm rời thị trấn, bà cụ lén khóc mất cả buổi.
"Cháu chào bà." Lâm Niệm khẽ cười: "Bà nội cháu ra ngoài rồi, giờ cháu ở tạm nhà bạn."
Ánh mắt bà cụ lập tức chuyển sang Giang Dữ. Khi chạm vào đôi mắt đen thẳm, lạnh lùng kia, bà giật mình, nụ cười cũng chững lại.
Bà đặt quả dưa vào giỏ xe, kéo tay Lâm Niệm lại, liếc trộm Giang Dữ rồi thì thầm hỏi nhỏ:
"Niệm Niệm à, sao cháu lại đi với cái thằng đó? Bà thấy hai đứa mới nãy còn sát rạt vào nhau đấy. Nó không phải đứa đàng hoàng đâu, suốt ngày tụ tập với mấy thành phần hư hỏng, lại thêm cái ánh mắt kia y hệt ba nó năm xưa."
Giọng bà không lớn, nhưng từng câu từng chữ như mũi kim chỉa thẳng về phía Giang Dữ.
Lâm Niệm quay đầu nhìn về phía cậu. Cậu lặng lẽ đứng giữa đám đông, một tay đút túi, tay kia lướt điện thoại, chẳng hút thuốc, chẳng đánh nhau như lời đồn.
Áo hoodie bình thường, quần thể thao đơn giản, tất cả những gai góc sắc nhọn ngày thường dường như được thu lại. Cậu đứng đó, yên bình đến lạ như đang học cách hoà mình với thế giới này.
"Không phải đâu bà." Giọng Lâm Niệm dịu lại, ánh mắt cũng mềm đi, khóe môi khẽ cong.
"Bà ạ, Giang Dữ rất tốt, cậu ấy không hung dữ, cũng không như lời người ta nói. Bọn cháu quen nhau lâu rồi, cháu hiểu cậu ấy."
Giọng cô không lớn, bị nuốt mất giữa đám đông náo nhiệt. Nhưng ánh mắt dịu dàng và kiên định kia, khiến bà cụ cũng mềm lòng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!