Lâm Niệm khoác lên mình chiếc váy trắng, dưới ánh mắt kinh ngạc của bao người mà bước lên sân khấu.
Khác hẳn vẻ ngây ngô thường ngày, cô trên sân khấu tươi cười tự nhiên, dáng vẻ tao nhã. Một tia nắng chiếu lên váy trắng khiến cô vừa lóa mắt vừa mê người.
"Ối trời, anh Dữ, mắt nhìn người của cậu không tệ đâu nha."
Tôn Tề Thiên cũng sáng mắt, giọng điệu có hơi khoa trương: "Nhưng mà cậu phải cẩn thận đấy, không thấy đám khốn ngồi dưới kia ánh mắt toàn như sói đói nhìn con mồi à?"
Giang Dữ đứng ở góc khán đài, đội mũ lưỡi trai thấp xuống, ngón tay kẹp điếu thuốc, đường nét sắc lạnh của cậu cũng mềm đi đôi chút.
Cậu khẽ "ừ" một tiếng, ánh mắt dõi theo cô trên sân khấu không rời.
Dưới sân, tiếng reo hò vang dội theo từng bước múa của cô, cô gái trên sân khấu còn sáng hơn cả ánh mặt trời, đẹp đến nghẹt thở.
Giang Dữ cúi thấp vành mũ, trong đầu chợt hiện lên bài báo từng đọc về cô.
Quán quân mùa giải Lâm Niệm, vũ công khắc vào xương tủy, thiên tài sinh ra để thuộc về sân khấu.
Bỗng dưng cậu thấy, cô sinh ra là để đứng nơi ánh đèn rực rỡ ấy, được muôn vì sao vây quanh, xứng đáng nhận lấy tràng pháo tay nồng nhiệt nhất, chân thành nhất.
Chứ không phải bị vùi lấp ở một thị trấn nhỏ nhoi không thấy được tương lai, để tài năng và chính cô bị chôn vùi mãi.
Múa xong, cô gái hơi th* d*c, má đỏ ửng, đôi mắt sáng ngời xuyên qua đám đông đang hò reo nhìn thẳng về phía cậu mỉm cười.
Đầu thuốc nóng rực thiêu vào ngón tay, Giang Dữ mới giật mình hoàn hồn, khóe môi cũng bất giác cong lên thành một nụ cười dịu dàng.
Mồ hôi tưới ướt sân trường, trên sân vận động không khí đầy nhiệt huyết, ai nấy đều mặc đồ thoải mái, sẵn sàng khởi động.
Tiếng hò reo cổ vũ hỗn loạn, khàn đặc, hòa với nền nhạc sôi động, máu ai nấy cũng sôi sục.
Ngay cả những người bình thường chẳng mặn mà hoạt động tập thể cũng bị cảm xúc tại hiện trường lay động, bùng lên cảm giác tự hào khó hiểu.
Giang Dữ mặc bộ đồ thể thao giản dị, đứng trên đường chạy, khẽ xắn tay áo lộ ra cổ tay xương xẩu rõ nét.
Một tiếng súng vang lên, tim Lâm Niệm thót mạnh, nhìn biết bao thiếu niên tuổi tác xấp xỉ lao đi như gió.
So với đa số thiếu niên cắn răng tăng tốc, Giang Dữ không hề nằm trong nhóm dẫn đầu. Cậu kẹp ở giữa, luôn duy trì nhịp độ ổn định.
Cơ bắp chân cậu càng chạy càng siết lại cứng rắn, dưới nắng chói chang, lưng của không ít thiếu niên đã ướt đẫm mồ hôi, tốc độ dần chậm hẳn.
Chỉ có Giang Dữ vẫn giữ nguyên nhịp, lần lượt vượt qua những người từng ở trước cậu.
Lớp Sáu có mấy tay vận động viên nổi tiếng, toàn nhờ thể thao mà được tuyển đặc cách vào trường.
Triệu Điển từng không phục, bất kể chạy hay bóng rổ cũng âm thầm thi đấu với lớp Sáu vài lần.
Kết quả lần nào cũng thua, vốn tự cao, nên Triệu Điển dần biết điều, sau đó trong mọi cuộc thi đều âm thầm tránh mặt lớp Sáu.
Kể từ đó, lớp Sáu càng kiêu căng.
Đặc biệt là trong giờ thể dục, đầu chúng như ngẩng tận trời.
Nhưng giờ, trong cuộc thi chạy 3000 mét giữa cái nóng như đổ lửa, sau từng vòng loại, chỉ còn lại Giang Dữ và cán sự thể dục lớp Sáu cạnh tranh khốc liệt.
Còn 600 mét cuối, hai người vẫn ngang ngửa, duy trì tốc độ ổn định.
Từng đợt nóng quét qua, mỗi lần Giang Dữ lướt qua, tim Lâm Niệm lại siết chặt hơn. Cô khum tay hét lớn hết cỡ:
"Giang Dữ! Cố lên!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!