Ánh nắng chan hòa trải dài trên sân vận động, gió nhẹ lướt qua bốn phía, nắm đấm vốn siết chặt của Giang Dữ bỗng chốc thả lỏng.
Vài giây sau, Giang Dữ nhàn nhạt nói:
"Được, tôi rút."
Câu nói vừa dứt, xung quanh lập tức im phăng phắc. Ngay cả thầy thể dục cũng khựng lại, rõ ràng không ngờ chỉ vì đổi một bộ đồ mà Giang Dữ lại muốn rút khỏi cuộc thi.
Tôn Tề Thiên có phần không cam lòng, nhịn không được hỏi: "Thật sự muốn rút hả? Vậy mấy ngày nay mỗi tối cậu chạy lâu như vậy, chẳng phải phí công hết sao?"
Giang Dữ lãnh đạm "ừm" một tiếng, ánh mắt đen sâu thẳm thu lại, trả lại gậy tiếp sức cho Từ Trường Lẫm, rồi xoay người tính rời đi.
Đúng lúc này, một giọng nói mềm mại mà kiên định vang lên sau lưng cậu, nghe như đang cố gắng giữ bình tĩnh để đối đầu với cậu.
"Có ai quy định tham gia đại hội thể thao nhất định phải mặc đồng phục không? Không phải nên mặc sao cho thoải mái nhất à?"
Hàng mi cụp xuống của Giang Dữ khẽ rung, cậu dừng bước mấy giây. Cô gái phía sau tiếp tục nói:
"Mình vẫn luôn nghĩ, nhà trường sẽ tôn trọng quyền riêng tư của học sinh. Nếu cậu ấy không muốn thay đồ chắc chắn có lý do. Nếu trường nhất định ép buộc, vậy mình cũng rút."
Xung quanh càng thêm yên ắng, đến cả học sinh lớp khác cũng nín thở nhìn qua đây.
Thầy thể dục cau mày, lạnh giọng: "Lâm Niệm, em cũng theo bạn ấy đùa giỡn cái gì? Thật sự nghĩ thầy không làm gì được em à, vì em là học sinh giỏi sao?"
"Em thấy Niệm Niệm nói rất đúng!" Trần Âm Lạc cũng lấy hết dũng khí phụ họa, "Bộ đồ thể thao đó xấu chết đi được, còn là đồ của khóa trước mặc rồi, toàn mùi mồ hôi, em thấy mặc vào chẳng có gì hay. Nếu Niệm Niệm rút, em cũng rút."
Trần Âm Lạc mở đầu, bên cạnh lại có một nữ sinh yếu ớt lên tiếng: "Cái tay áo với cổ áo của đồng phục rộng thùng thình, em chạy không dám vung tay mạnh, sợ hở hết."
Một khi có người làm gương, dũng khí của đám học sinh như được châm lửa, tất cả bất mãn tích tụ gần đây liền ào ạt tuôn ra.
"Đúng rồi đó, cái chất liệu đồng phục này khó chịu chết đi được, mặc vào ngứa ngáy khắp người. Hồi cấp hai tụi em toàn mặc đồ tự chọn, vậy mà vẫn chạy nhất."
"Phải rồi! Dựa vào đâu mà bắt tụi em mặc vậy? Đại hội thể thao là để cho tụi em thi đấu vì lớp, có bản lĩnh thắng là được chứ gì, đâu phải mặc cho ai coi."
"Đúng đó! Ông đây chỉ cần thắng, đạp nát đám lớp bên, ông đây chính là anh hùng."
Ánh nắng hòa cùng sân vận động, mấy cậu con trai đang chơi bóng đi ngang qua cũng liếc nhìn.
Ở độ tuổi ngông cuồng và kiêu ngạo này, chỉ cần có người mở miệng, bọn họ sẽ không sợ hãi mà đứng lên vì chính mình.
Giang Dữ bỗng cảm thấy hoảng hốt. Trước kia cậu thật giống lời Lâm Niệm nói, luôn lạc lõng với bạn cùng lứa.
Nhưng mấy ngày nay, nhìn đám nam nữ thiếu niên đầy nhiệt huyết và sức sống trên sân, cậu mới thực sự cảm nhận được.
Vì hôm nay ăn gì mà băn khoăn, vì muốn thắng lớp bên mà hì hục tập luyện, vì sợ cha mẹ thấy điểm kém mà bịa cớ dở tệ, vì một trận bóng mà thức trắng đêm.
Có lẽ đó mới là tuổi trẻ, mới là điều mà lứa tuổi này nên có.
Nhưng Giang Dữ đã sớm lỡ mất rồi. Khi người ta thức đêm xem bóng đá, cậu phải dùng mạng mình đi đánh cược, phải thắng để lấy tiền mà sống tiếp.
Người khác có thể càu nhàu với bạn bè, kêu đồ căn
-tin trường khó nuốt, còn Giang Dữ thì có lúc hai ngày chỉ uống nước cầm hơi.
Đối với cậu, sống sót chỉ là bản năng. Thượng đế chưa bao giờ cho cậu đặc quyền hưởng thụ tuổi trẻ.
Từ Trường Lẫm đứng bên cạnh, kêu trật tự cả buổi chẳng ai nghe, cuối cùng Triệu Điển mới lên tiếng:
"Trường mình hình như đâu có bắt buộc phải mặc đồng phục? Lớp bốn cũng đâu có mặc. Hay lớp mình cũng bỏ đi, ai mặc gì thấy thoải mái thì mặc."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!