Không khí trong phòng lập tức trở nên căng thẳng, ánh mắt của tất cả mọi người đều đồng loạt đổ dồn về phía Lâm Niệm như đang xem trò vui. Hơi nóng từ ngoài ùa vào cùng không khí ẩm thấp càng khiến người ta thêm bức bối.
Trần Âm Lạc bước đến khoác tay Lâm Niệm, trừng mắt nhìn mấy người kia: "Các người nói cái gì thế? Miệng không thể sạch sẽ một chút à? Lâm Niệm đâu có quen thân gì với các người mà nói chuyện khó nghe vậy?"
"Không quen à?" Bạch Tĩnh cười lạnh một tiếng, "Tôi thì quá quen Nam Hướng Nhụy đấy. Người chơi chung với loại như cô ta, thì có thể tốt đẹp được chỗ nào?"
Nghe vậy, Trần Âm Lạc tức thì nổi khùng, ném đồ xuống đất định lao lên: "Cậu nói ai là đồ không tốt hả? Cha mẹ cậu không dạy cậu phải tôn trọng người khác à?!"
Thế là, ngay ngày đầu tiên mới lên núi, không khí đã căng như dây đàn. Không ai chịu nhường ai, Bạch Tịnh ném thẳng điếu vape xuống sàn, đám người sau lưng cô ta cũng bắt đầu xắn tay áo.
Người đứng ngoài cửa sổ hóng chuyện càng lúc càng nhiều, trận "chiến" này như thể trở thành thú vui duy nhất giữa tiết trời oi bức và hành trình nhàm chán.
"Thôi bỏ đi." Lâm Niệm đưa tay giữ chặt Trần Âm Lạc, giọng bình tĩnh: "Miệng mọc trên mặt người ta, họ muốn nói gì là quyền của họ. Mình không cần để tâm."
Cô thu lại ánh mắt, dừng lại trên gương mặt Bạch Tịnh. Giọng không cao, không lạnh, chỉ đều đều, nhưng từng chữ không có chút sợ hãi nào.
"Mình với Nam Hướng Nhụy đúng là bạn. Mình không biết giữa các cậu có chuyện gì. Nhưng mình tin rằng, cậu ấy sẽ không bao giờ đi nói xấu người khác sau lưng."
Dứt lời, cô nhẹ nhàng cong môi cười: "Có lẽ, sự khác biệt giữa con người với nhau, chỉ đến thế thôi."
Tiếng cánh quạt điều hòa khẽ bật vang giữa căn phòng im ắng. Lâm Niệm không nói thẳng, nhưng ý nghĩa thì đã quá rõ ràng.
Không ai lên tiếng. Đến Trần Âm Lạc cũng sững sờ nhìn cô, không ngờ người bạn bình thường luôn dịu dàng ít lời của mình lại có thể đối mặt với cả đám người như thế mà vẫn giữ được bình tĩnh và khí chất.
Nếu lúc đầu ra mặt chỉ vì muốn bảo vệ bạn, thì giờ đây trong lòng cô trào lên một chút khâm phục.
"Đi lấy nước không?"
Lâm Niệm lấy bình nước ra, khẽ lắc trước mặt Trần Âm Lạc: "Hình như máy nước chỉ có ở tầng trệt thôi."
Trần Âm Lạc như hoàn hồn, liếc đám người kia một cái, khoác tay Lâm Niệm đi thẳng ra ngoài.
"Phải rồi, Niệm Niệm à, mấy người này ai chẳng biết là dạng gì. Chó sủa mặc chó, mình không cần chấp."
Đợi bóng lưng hai người biến mất sau đám đông đang hóng chuyện, đám còn lại mới dần hoàn hồn.
"Cậu ta vừa nói tụi mình không có văn hóa hả?"
Dưới tầng trệt, nơi đặt máy nước, người chen chúc xếp hàng. Lâm Niệm và Trần Âm Lạc đứng giữa đám đông, nói chuyện không biết gì mà cả hai đều nhoẻn miệng cười, một người cười tươi roi rói, một người thì môi cong cong khẽ khàng.
"Hai đứa nó đang cười nhạo tụi mình hả?!"
Cô gái tóc búi tức tối quay sang Bạch Tịnh: "Sáng nay mình còn thấy con nhỏ Lâm Niệm đó đứng nói chuyện với Giang Dữ nữa kìa. Cậu ta nghĩ Giang Dữ nói với mình vài câu là ngon lắm à? Còn cười duyên như kiểu sắp nũng nịu tới nơi ấy."
Vừa nghe vậy, ánh mắt Bạch Tịnh lập tức tối lại: "Cậu ta tìm Giang Dữ nói chuyện hả?"
"Đúng đó. Sáng nay nhiều người thấy lắm. Tụi mình thấy rõ cậu ta nhờ Giang Dữ xách hộ cặp, cậu ấy không đồng ý, vậy mà cậu ta vẫn cười tươi như hoa, như sắp làm nũng tới nơi rồi."
Cô nàng tóc búi càng nói càng khoa trương, mấy đứa đứng cạnh cũng gật gù hùa theo.
Đối với Bạch Tịnh, một người thích thể hiện, coi sự nổi loạn là cá tính, thì Giang Dữ là một người rất đặc biệt.
Cậu làm việc theo ý mình, không theo khuôn mẫu, là cái tên khiến người ta phải né tránh. Cậu rất ít khi đến lớp, càng ít nói chuyện với ai.
Bạch Tịnh nhớ rõ lần duy nhất được Giang Dữ nói chuyện là ở quán bar. Hôm đó, cô bị ép uống rượu, rồi bị mấy gã con trai quấy rối.
Giang Dữ lúc đó đang ngồi ở quầy bar, giữa làn khói mù mịt, tay kẹp điếu thuốc, chỉ thản nhiên liếc nhìn cô một cái rồi hỏi: "Trường trung học số 1?"
Bạch Tĩnh ngượng ngùng gật đầu. Cậu ta chỉ thốt ra một câu: "Về đi, lần sau đừng đến nữa."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!