Chương 23: Ra ngoài

Ánh đèn mờ nhạt chập chờn trong bóng đêm, hắt lên gương mặt hơi ửng đỏ của cô gái. Lâm Niệm có vẻ đã say, đôi mắt mông lung, khẽ kéo lấy vạt áo của Giang Dữ.

Không khí mập mờ cứ thế lượn lờ quanh họ, như có như không. Giang Dữ xổm trước mặt cô, ngẩng đầu lên, trong đáy mắt cô phản chiếu hình bóng nhỏ xíu của cậu.

"Cậu còn biết tôi là ai không?" Cậu hỏi khẽ.

"Cậu là Giang Dữ."

Cô nói rất nhỏ, vì men rượu làm giọng nói cũng chậm rì rì, có phần khó nhọc.

Giang Dữ bật cười, giọng khàn khàn, trầm thấp mà quyến rũ. Đáy mắt cậu thoáng hiện lên một tia nóng bỏng gần như nguy hiểm.

"Say đến mức này rồi, không sợ tôi làm gì cậu sao?"

Không biết cô có nghe rõ không, chỉ thấy Lâm Niệm mơ màng lắc đầu, lát sau lại gật gật, rõ ràng là say lắm rồi.

"Lâm Niệm." Cậu ngước mắt nhìn cô, đầu ngón tay nhẹ nâng, khẽ vén sợi tóc lòa xòa ra sau tai cô, "Buồn ngủ rồi à?"

Lâm Niệm gật đầu, khóe mắt hoe đỏ, giọng nghẹn lại như muốn khóc.

"Ừm khó chịu quá."

"Khó chịu mà còn uống nhiều như vậy?" Giọng cậu nghe có vẻ lãnh đạm, nhưng trong mắt lại không hề có ý trách móc.

"Cậu với mấy đứa bạn tôi tranh nhau uống, ai ngăn cũng không chịu, nhìn như phát nghiện vậy đó."

"Không phải mà." Lâm Niệm cụp mắt, nói nhỏ, "Rượu vừa cay vừa đắng, mình không thích."

Giang Dữ không nói gì, chỉ yên lặng chờ cô tiếp tục.

"Nhưng mình thấy cậu hình như rất thích vị đó, cả Tôn Tề Thiên, ba mình, rồi cả anh trai mình nữa. Mình từng thấy họ đều một mình lén uống rượu. Cả Nam Hướng Nhụy cũng thích, nên mình cứ tưởng cậu với cô ấy thân nhau lắm."

Cô nói chậm rãi, nhất là đoạn cuối khi nhắc đến Nam Hướng Nhụy, còn lén liếc Giang Dữ một cái, ánh mắt vừa cảnh giác vừa uất ức.

Cái kiểu rụt rè ấy, cứ như bắt quả tang được cậu có bí mật mờ ám với người khác vậy.

Giang Dữ bật cười vì tức, "Ai nói với cậu là tôi với Nam Hướng Nhụy thân lắm hả?"

Lâm Niệm càng ấm ức, khóe mắt càng đỏ, môi mím lại như muốn khóc.

"Mình thấy mà, lúc chơi trò chơi, cậu ấy cứ nhìn cậu chằm chằm."

Giang Dữ nhướng nhẹ mày. Cô gái này bình thường ngoan ngoãn ít nói, chưa bao giờ ganh đua với ai, vậy mà lúc say thì lộ hết tính tình trẻ con ra ngoài.

Đặc biệt là cái vẻ đỏ mặt ghen tuông này, lại khiến cậu liên tưởng tới con mèo nhỏ nhà hàng xóm, được nuôi nấng nâng niu đến mức kiêu căng.

"Trả lời tôi một câu, tôi sẽ đưa cậu về."

Cậu đưa tay lên, xoa nhẹ mái đầu cô, giọng cũng trầm xuống.

Lâm Niệm gật đầu.

Ánh đèn vàng dịu rọi lên vai cô, hàng mi dài đổ bóng lên đôi mắt hạnh mềm mại.

"Tại sao không uống ly rượu đó?"

"Gì cơ?" Lâm Niệm ngẩn ra.

"Câu hỏi lúc nãy ấy "có người mình thích chưa", tại sao lại nói dối?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!