Chương 11: Gặp lại

Ánh nắng không chút kiêng dè tràn qua bậu cửa, đổ bóng cây hòe ngoài cửa sổ lên một góc bảng đen, lay động theo từng nhịp gió. Trong lớp học hơi ồn ào, ai nấy đều đang gấp rút chép lại đống bài tập tối qua còn dang dở.

Tựa cằm lên tay, Lâm Niệm nhìn qua cửa sổ, ánh mắt dừng lại ở cánh cổng trường đang từ từ khép lại. Mấy học sinh hay đi trễ đang vừa cắn bánh bao vừa vắt chân lên cổ chạy vào tòa nhà chính, vừa kịp chuông reo.

Hôm nay Giang Dữ không đến. Trên bàn cậu trống trơn, không sách vở, không bút thước, hoàn toàn không để lại chút dấu vết nào như chưa từng ngồi ở đó.

"Lâm Niệm, ê, bạn học Lâm? Bạn cùng bàn mới! Này học sinh giỏi, cậu làm gì mà tôi gọi nãy giờ không nghe vậy?"

Tôn Tề Thiên hôm nay lại đến sớm bất thường. Cậu vừa len lén chơi game vừa liếc mắt nhìn Lâm Niệm đang ngẩn người.

"Ừm?" Lâm Niệm giật mình hoàn hồn, đáp nhẹ.

"Nhìn mê mẩn thế, đang đợi Giang Dữ à?" Tề Thiên mắt không rời khỏi điện thoại, thuận miệng đùa một câu.

Lâm Niệm nghe cậu nhắc đến cái tên ấy, hơi ngớ ra. Hai tai đỏ ửng, không phủ nhận, cũng chẳng thừa nhận.

Âm thanh "bị giết" vang lên từ điện thoại, Tôn Tề Thiên mắng một tiếng rồi tắt game, vừa ngẩng đầu đã thấy vành tai Lâm Niệm đỏ hồng như bị trêu trúng điểm yếu, vẫn giả vờ bình tĩnh cúi đầu làm bài.

"Giỡn tí thôi mà, không cần căng. Ai ngờ bạn cùng bàn mới lại "trong sáng" vậy chứ. Trêu chọc có tí cũng đỏ mặt."

Tôn Tề Thiên cười khoái chí, hai tay khoanh sau ghế, giọng điệu cà lơ phất phơ như thường lệ.

"Mà nói gì thì nói, tôi tuy bị mang tiếng là đồ tồi, nhưng chưa đến mức tồi tệ đến mức đi gán ghép cậu với Giang Dữ đâu. Cậu ấy thích mẫu người ra sao, tôi là người rõ nhất."

Dừng lại một nhịp, cậu bồi thêm, "Nhưng mà nói thật, không ngờ hai người quen nhau từ trước đấy."

Lâm Niệm dường như không để tâm đến nửa câu sau, hàng mi khẽ rung, rồi nhẹ nhàng lên tiếng: "Giang Dữ có người mình thích rồi à?"

Tôn Tề Thiên như đã đoán trước, nhướng mày một cái rồi nheo mắt lại, nhìn cô như thể phát hiện điều gì thú vị.

"Quan tâm ghê ha? Học sinh giỏi, cậu có gì đó sai sai rồi đấy."

Lâm Niệm bị ánh nhìn ấy làm cho hơi mất tự nhiên, tai càng đỏ hơn, vừa định quay mặt né đi thì có người phía trước gọi.

"Lâm Niệm, cô giáo tiếng Anh gọi cậu đến chấm giúp mấy bài kiểm tra."

Một cô gái tóc uốn nhẹ kiểu hoa lê đứng trước cửa lớp, mắt liếc Tôn Tề Thiên một cái đầy khinh khỉnh, trong tay ôm xấp đề.

"Ồ, chẳng phải Tiểu Lạc Lạc nhà chúng ta sao? Mới có thời gian không gặp mà trông ngon nghẻ hơn hẳn." Tề Thiên híp mắt, ánh nhìn cố ý dừng ở eo cô nàng.

Cô gái không buồn phản ứng, đợi Lâm Niệm rồi cùng đi.

"Mình tên Trần Âm Lạc, lớp trưởng môn tiếng Anh, cô bảo mình kèm thêm cậu. Mọi việc liên quan đến tiếng Anh trong lớp, tụi mình cùng lo nhé."

Lâm Niệm gật đầu, giọng mềm mại, "Mình tên Lâm Niệm."

"Mình biết mà, hôm nọ giáo viên chủ nhiệm gọi cậu là Niệm Niệm, dễ thương lắm. Nhưng yên tâm, mình không đi kể lung tung đâu. Mình mê nhất mấy bạn ngoan ngoãn xinh xắn như cậu."

Trần Âm Lạc rất xinh, đồng phục được chỉnh sửa vừa vặn, còn lén trang điểm nhẹ. Chỉ qua một hành lang ngắn mà hai người đã thân thiết như quen từ lâu.

"Niệm Niệm, nghe này, Tôn Tề Thiên là thứ đàn ông tồi kinh điển, người yêu cũ đông như lá mùa thu. Cậu đừng tin mấy lời đường mật của cậu ta."

Suốt đường đi, Trần Âm Lạc kéo tay Lâm Niệm lải nhải chửi rủa Tôn Tề Thiên đủ kiểu, như thể cậu ta nợ cô mười cái xuân xanh vậy.

Lâm Niệm im lặng, cúi mắt, trong lòng có chút nghèn nghẹn.

Bạn của Giang Dữ cũng là một đám người như vậy sao?

Thế Giang Dữ cũng từng có người yêu? Từng yêu ai chưa?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!