Editor: Cẩm Hi
Nếu thật sự muốn đi nghiên cứu những điều sâu kín nhất trong ký ức khi còn bé, thì đối với Tô Trí mà nói, mỗi một chuyện đều liên quan mật thiết tới Tô Thố. Sau khi lớn lên, hai anh em có nói chuyện với nhau, Tô Trí đã nói một câu rất sâu sắc, có lẽ nó cũng khái quát được toàn bộ thời thơ ấu của anh ta. Câu nói kia của anh ta như sau, A Thố, em nói xem, khi còn bé em khiến anh bị ăn mắng bao nhiêu lần rồi hả? Vì em mà anh bị ông nội đánh cho không biết bao nhiêu lần đấy, có biết không?
Thời gian đó, hai nhà bọn họ ở gần nhau, thỉnh thoảng chú thím lại dẫn em họ Tô Thố sang chơi; vào những dịp Tết nhất lễ hội, cả gia đình sẽ tụ tập tại nhà ông nội để ăn cơm đôi khi còn ở lại qua đêm, hai đứa trẻ tuổi xấp xỉ nhau sẽ dễ thân nhau hơn, hai đứa nhỏ cùng nhau trèo cây chui lỗ chó đánh nhau hay là nghịch bùn... không có trò gì là không làm, bộ quần áo mới tinh buổi sáng chắc chắn sẽ biến thành một mớ hỗn độn vào buổi tối, lần nào cũng làm cho cha mẹ hai bên tức đến dậm chân. Tuy nhiên, hai đứa nhỏ thật sự rất xinh xắn đáng yêu, cũng không có ai nào lỡ phạt chúng cả, chỉ có thể thở dài thườn thượt.
Khi nào thì Tô Thố bắt đầu không còn chơi với anh ta nữa? Có lẽ là sau khi cô học chơi cờ. Sau đó, Tô Thố như trở thành một con người khác vậy, không còn nghịch ngợm gây sự nữa, thậm chí còn không đi ra ngoài chơi với anh ta nữa, rồi anh ta cũng không rủ cô nữa. Trong viện của ông nội có rất nhiều món đồ hay ho, nhưng chỉ qua một đêm, cô đã không còn hứng thú với những món đồ đó nữa. So sánh với Tô Thố khi đó, Tô Trí giống như một đứa trẻ phá phách.
Tô Thố tiểu quỷ thông minh, không có cô, niềm vui của Tô Trí cũng giảm đi rất nhiều.
Bao nhiêu năm sau, Tô Trí vẫn còn nhớ rõ mình đứng ở trong viện, ở bên ngoài cửa kính vẫy tay gọi cô, chờ mong kêu nàng đi ra ngoài, nhưng cô lại chỉ chỉ vào bàn cờ, sau đó lại cúi đầu, bắt đầu cẩn thận đặt quân cờ lên bàn cờ. Anh ta không tài nào hiểu được tại sao cô có thể ngồi cả ngày trời như thế, vì thế buồn bực hỏi: "A Thố, chơi cờ vây có vui không?
Sao anh thấy chả thú vị gì hết."
Hai mắt Tô Thố tỏa sáng, trả lời: "Em muốn trở thành kỳ thủ, như vậy thì ngày nào cũng có thể chơi cờ rồi." Giọng cô vừa ngọt lại vừa mềm mại, nhưng lại lộ ra tính kiên trì chấp nhất hoàn toàn không xứng với tuổi của cô.
Cờ vây là một môn rất khó, nó cũng khảo nghiệm khả năng kiễn nhẫn ngồi yên của một người. Lúc đó Tô Trí còn nhỏ, đương nhiên sẽ không hiểu được ý nghĩa sâu xa của cờ vây. Anh ta vừa buồn bực vừa không hiểu, anh ta luôn gây rối mỗi khi cô chơi cờ, thế là ông nội và người lớn đều xông vào mắng anh ta, nói: "A Trí, ông cũng không trông mong gì việc con có thể yên tĩnh được như em gái con, cho nên con đừng có quấy rầy con bé nữa."
Trên thực tế, Tô Trí bị người lớn mắng như vậy thì cũng ấm ức một bụng. Vốn anh ta còn đang giận dỗi vì Tô Thố không chịu để ý đến mình, nay còn bị cả cha mẹ mình lẫn các chú các bác quở trách, tính bước bỉnh của cậu bé lập tức bộc phát, tại sao em họ làm gì cũng được mọi người khen ngợi, còn anh ta làm cái gì cũng sai chứ? Khi không thể nhẫn nhịn được nữa, anh ta đã hất hết quân cờ của Tô Thố xuống bãi cỏ và mương nước sân sau, lúc này mới cảm thấy thống khoái; kết quả hôm sau hại cả nhà phải mò tìm quân cờ cả ngày, cũng không có thể tìm lại được bộ cờ nguyên vẹn.
Vì chuyện này, lần đầu tiên Tô Trí bị đánh. Đầu tiên là ông nội đánh vào lòng bàn tay anh ta thì không nói, sau về nhà lại bị cha đánh mông nữa. Rõ ràng bị ăn đánh, nhưng anh ta lại không còn uất ức như vậy nữa. Đây là lần đầu tiên trong đời, anh ta thấy Tô Thố đáng thương như vậy, ôm hộp cờ trống trơn ngồi trong góc tường khóc, hai con mắt khóc đến đỏ lừ, cắn môi không nói lời nào, quật cường không nhìn anh ta. Ngay giây phút đó, anh ta bắt đầu nghiêm túc suy ngẫm, hình như, mình đã làm sai rồi.
Như ở thời điểm đó, với Tô Trí mà nói, Tô Thố chỉ là em họ con của chú mà thôi. Dù có tưởng tượng đến đâu, vẫn không thể ngờ rằng, hai ba năm sau, cô sẽ sống chung với anh ta dưới một mái nhà.
Anh ta không biết nguyên nhân vì sao. Anh ta chỉ biết trong kỳ nghỉ đông đó, tầm hơn 10 giờ tối, nhà bọn họ nhận được một cuộc điện thoại quan trọng, sau đó cha mẹ anh ta biến sắc, khoác áo khoác rồi chạy ra ngoài. Lúc ấy rất ít nhà có điện thoại, nhà bọn họ xem như là gia đình có điện thoại sớm nhất, nhưng trớ trêu thay, tin tức đầu tiên và quan trọng nhất và chiếc điện thoại mới tinh kia nhận được lại là một tin dữ như vậy.
Một đứa bảy tám tuổi sẽ không hiểu được thế nào là chết, thế nào là sinh mệnh, thế nào là người chết đã đi xa, nhưng Tô Trí biết, chết có nghĩa là mãi mãi không thể quay về được nữa. Sau khi biết chú thím mình xảy ra tai nạn, ý nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu Tô Trí là em họ phải làm sao bây giờ? Ai sẽ chăm sóc cô? Ý nghĩ thứ hai là chú thím cậu sẽ không bao giờ trở lại nữa, chú thím hay mua đồ chơi cho anh ta sẽ không bao giờ trở lại nữa, anh ta đã suy nghĩ thật lâu thật lâu, buồn bã ập tới, hung hăng khóc lớn một trận.
Tô Trí nhìn thấy Tô Thố tại đám tang, cô bé mặc quần áo màu đen, nặng nề ôm hộp cờ vây. Người lớn muốn đưa cô bé đi, nhưng cô nhất quyết không chịu rời đi, thế là họ phải cưỡng chế bế cô bé lên, cô tuyệt vọng khóc lóc giãy giụa, không ai hiểu vì sao một cô bé mới bảy tuổi lấy đâu ra sức lực lớn đến vậy.
Cô không chịu rời đi, Tô Trí cũng không đi, đi nói chuyện với cô. Anh ta lấy lòng nói: "A Thố, chúng ta đi tìm ông nội nhé?"
Tô Thố ôm hộp cờ vây trong lòng, cúi đầu không nói gì cả. Trên thực tế, cô đã không nói lời nào trong vòng nửa tháng nay rồi. Người lớn đối xử thận trọng với cô, thay phiên nhau đưa cô về nhà chăm sóc, tranh cãi tới lui vẫn chưa có kết quả, cuối cùng ông nội phải lên tiếng, để tôi chăm sóc con bé.
Khi đó sức khỏe ông nội vẫn còn tốt, đi đường còn nhanh hơn cả đám thanh niên, nhưng nửa năm sau thì ông qua đời. Trong vòng một năm mà có đến hai lần đám tang, đây là một đòn giáng nặng nề đối với bất cứ gia đình nào. Khoảng một năm này, trong nhà rất ít khi nghe được tiếng cười. Sau lớn lên Tô Trí mới biết được về sự ra đi của ông nội, cùng lúc mất đi đứa con trai và con dâu là chuyện đau khổ nhất, sự thật này khiến tinh thần ông nội suy sụp, mà tinh thần suy sụp thì bệnh tật kéo đến như hồng thủy mãnh thú, ông cũng không có sức lực để chống lại.
Vào cái đêm mà ông nội qua đời kia, Tô Trí nghe được tiếng mọi người bàn bạc trong phòng khách, mặc dù bọn họ đã cố gắng nói nhỏ, nhưng Tô Trí ở phòng ngủ ngay bên cạnh vẫn có thể nghe được rõ ràng. Cha đưa ra quyết định cuối cùng, nói: "Về sau A Thố sẽ là con gái chúng tôi."
Nghe được câu này, Tô Trí đã kích động đến mức cả đêm không ngủ được. Nửa đêm anh ta bò dậy khỏi giường, rón rén đi tới ban công. Phòng của Tô Thố ở ngay cạnh phòng anh ta, ban công thông nhau, hai phòng đều có cửa chính và cửa sổ ra ban công. Anh tưởng cô đã ngủ, nhưng lại kinh ngạc phát hiện có ánh sáng le lói hắt ra từ rèm cửa. Anh ta cẩn thận gõ cửa, gọi khẽ: "A Thố, em ngủ chưa?"
Hồi lâu không có ai lên tiếng, Tô Trí thấy không yên tâm, thật cẩn thận đẩy cửa bước vào. Đúng là Tô Thố chưa ngủ thật, cô rúc mình trong chăn, bàn cờ đặt trên đầu gối, trên bàn cờ chỉ có mấy quân cờ. Có vẻ như cô đang chơi cờ một mình. Khi Tô Trí bước vào phòng, cô ngước mắt lên, cắn môi nhìn anh ta một cái, trong đôi mắt sưng đổ đong đầy nước mắt. Rõ ràng cô đang khóc, nhưng lại không có một chút âm thanh nào cả.
Anh ta ngốc nghếch hỏi: "A Thố, em khóc à?"
Tô Thố cúi đầu, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống bàn cờ. Thật ra khi đó Tô Trí cũng không lớn hơn cô bao nhiêu, cũng không cao hơn cô bao nhiêu, nhưng nhìn thấy cơ thể nhỏ bé run rẩy ở trên giường của cô, thì đột nhiên sinh ra một loại khí khái nam tử hán đại trượng phu, lần đầu tiên trong đời anh ta cảm thấy mình phải có trách nhiệm. Trước nay đều là người khác quan tâm anh ta, hiện tại, cuối cùng anh ta cũng có thể quan tâm tới người khác rồi.
Anh ta ôm lấy cô, thề nói: "A Thố, cha nói, về sau em sẽ ở nhà anh. Anh sẽ không tranh đồ với em nữa đâu, sẽ không chọc giận em nữa, đồ chơi và sách của anh sẽ đều là của em. Từ nay về sau anh trai sẽ bảo vệ em, đừng buồn nữa, cũng đừng khóc nữa."
Tô Thố nhìn anh ta, vốn dĩ đã ngừng khóc nhưng giờ nước mắt lại lần nữa rơi xuống. Cô lau lau nước mắt, thật lâu sau mới nói: "Em không khóc, ông nội dặn em phải mạnh mẽ, không được khóc."
Sau đó Tô Trí muốn chọc cô cười, bèn nói với cô: "A Thố, em dạy anh chơi cờ đi, sau này anh sẽ chơi cờ với em."
Tối hôm đó là lần cuối cùng Tô Trí thấy cô rơi nước mắt, khi những cô bé cùng tuổi còn chưa hiểu chuyện, thì cô đã trưởng thành với tốc độ mà tất cả mọi người không ai tưởng tượng được, không hề có thời gian giảm xóc ở giữa, từ đó về sau Tô Trí chỉ nhìn thấy nụ cười của cô, nụ cười vô ưu vô lự, chỉ khi ngẫu nhiên cúi đầu, mới có thể nhìn thấy một tia sáng kỳ lạ hiện lên trong mắt cô.
Sau này Tô Trí nói với Trần Tử Gia, tớ luôn cảm thấy Tô Thố quá hiểu chuyện, vẫn luôn như thế. Nếu con bé không hiểu chuyện như vậy, nếu con bé tùy hứng một chút, thì khả năng hiện tại đã là kỳ thủ chuyên nghiệp rồi. Lúc ấy, tất cả mọi người đều biết A Thố là thiên tài cờ vây, nhưng khi đội tuyển quốc gia cờ vây thiếu niên tới thành phố chiêu sinh, con bé chỉ vì sợ cha mẹ và người trong nhà lo lắng nên đã nói với họ, con không tham gia đâu, mọi người đừng lo, bây giờ con không thích cơ vây như trước nữa rồi.
Khi đó Tô Trí cũng không biết lý do cô từ bỏ cờ vây. Anh ta thấy cô vẫn sẽ chơi cờ khi có thời gian, nhưng đã không còn phong thái toàn tâm toàn ý và tập trung như trước kia nữa, rốt cuộc cái gọi là dụng tâm chơi cờ đã không thể trở lại được nữa. Dưới sự sắp xếp của cha mẹ, Tô Thố sẽ học thêm những thứ khác như, đàn, hội họa, thư pháp, có lẽ vì bị những thứ này làm cho bận rộn, tính cách của cô dần khôi phục lại như trước kia, vui vẻ hòa đồng, ở chung với bạn bè hòa thuận, không nhìn ra một chút bóng ma nào.
Ban đầu hai người học tại một trường tiểu học thực nghiệm gần đó, lúc tan học thì hai đứa nhỏ tách ra ai về nhà nấy, còn hiện giờ thì cùng nhau đi học, cùng nhau về nhà. Nếu ai tan sớm hơn chút thì sẽ đứng ở cửa lớp học đợi người còn lại, chẳng mấy chốc, tất cả giáo viên trong trường đều biết hai anh em nhà học Tô có quan hệ rất tốt; lúc Tô Trí đứng đợi ở ngoài lớp học của Tô Thố, giáo viên đi qua còn tủm tỉm cười nói, Tô Trí, chờ em gái à?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!