Chương 7: Phiền Phức

Sau khi Thẩm Tư Hạo lên tiếng, mọi người đều dồn sự chú ý vào thằng bé.

Thẩm Na là người phản ứng lại đầu tiên, bực mình giật lại viên kim cương rồi nhét vào túi xách, sau đó nói:

"Đừng có động tay vào nó, viên kim cương này không phải thứ mà ai cũng xứng chạm vào đâu."

Dương Lâm cười khẩy: "Đây là thứ mua ở phòng đấu giá về, sao có thể giả được hả nhóc? Con nít chỉ biết ăn nói lung tung."

"Chú với bà cô không tin thì có thể đi giám định mà! Cháu dám cá nó là giả!" Thẩm Tư Hạo chu môi bất mãn, cậu đã nhìn qua rồi, chắc chắn không có hàng thật nào lại thiếu tinh tế như thế, độ sáng bóng không giống kim cương chút nào.

Sự đáng yêu của cậu bé đã lọt vào ánh mắt của Lệ Tư Dạ, anh cảm thấy đứa bé này rất thông minh, nói chuyện cứ như một ông cụ non.

Lúc này, Thẩm Nguyệt sờ tóc con trai, kéo thằng bé về phía mình.

Dù thứ đó là giả hay thật thì cũng không liên quan gì đến họ nữa rồi, chuyện này đến đây thôi.

Cô vừa xuống máy bay đã đụng phải một loạt drama, mệt đến nỗi chỉ muốn về ngủ một giấc.

Cô nói với con trai: "Mặc kệ họ, chúng ta về nhà thôi, bảo bối."

"Chờ đã!" Thẩm Na kịp thời ngăn lại.

"Thằng nhóc nói viên kim cương là giả, tại sao lại khăng khăng như vậy? Có phải hai mẹ con các người đã tráo viên kim cương rồi không?"

Nghe cô ta nói, Dương Lâm cũng sợ hết hồn vội lấy viên kim cương ra kiểm tra.

Hắn không phân biệt được đâu thật đâu giả, nhưng Thẩm Na nói quá đúng, chắc chắn hai người này đã tráo viên kim cương rồi! Hắn gắt lên:

"Mẹ kiếp! Hóa ra từ đầu đến cuối đều là màn kịch của các người à? Tôi sẽ không để yên đâu!"

"Bằng chứng đâu?" Thẩm Nguyệt nhíu mày.

"Các người nói thứ này do tôi đánh tráo trong khi trước đó tôi chỉ vừa xuống máy bay, còn chẳng biết đến sự tồn tại của nó? Buồn cười thật đó."

Câu nói này làm Dương Lâm cứng họng, hợp tình hợp lý, nhưng hắn hiện tại rất sợ viên kim cương là giả, không cần quan tâm là ai tráo, hiện tại chỉ còn cách bám vào Thẩm Nguyệt bắt cô bồi thường.

Thẩm Nguyệt thầm suy đoán, trong lòng đã biết người đánh tráo viên kim cương là cô gái vừa rồi va phải cô.

Như cảm ứng được có người đang lén nhìn mình, cô quay đầu sang, mắt quét về phía cột trụ ở gần đó.

Trốn một bên xem trò hay sao? Là kẻ đã ăn trộm viên kim cương?

Bị nhìn thấy, sợ Thẩm Nguyệt tố giác mình, cô gái kia quyết định phủ đầu trước.

Đứng một bên quan sát sẽ càng đáng nghi, chẳng thà quang minh chính đại xuất hiện!

Đột nhiên đi đến chỗ Lệ Tư Dạ, cô gái kia vui vẻ chào hỏi:

"Anh cũng đến rồi à? Em đang chờ anh đó."

Trên đầu Lệ Tư Dạ lập tức bật ra một dấu chấm hỏi, anh có quen biết người này sao? Mặc dù chẳng quen cô ta, nhưng anh cũng chẳng phải người nói nhiều, có thể không mở miệng sẽ không mở miệng.

Cô gái nọ nhìn Thẩm Nguyệt rồi dùng ánh mắt cảnh cáo nói:

"Bà cô ơi, tôi thấy cô đứng ở sân bay lâu lắm rồi đó, làm ồn cũng lâu rồi, cô có thể đi về được chưa? Gây ảnh hưởng đến người khác quá."

Thẩm Nguyệt chẳng thèm quan tâm, cầm lấy vali, một tay dắt con trai chuẩn bị đi.

Cô nhìn Lệ Tư Dạ thật sâu, tự hỏi sao anh ta lại quen biết một kẻ trộm?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!