Chương 42: Sẽ Không Để Cô Chịu Uất Ức

Thấy Thẩm Nguyệt vừa ăn vừa suy nghĩ lung tung, Lệ Tư Dạ dừng đũa.

Bữa cơm này chỉ có mình cô chăm chú ăn để no bụng, còn anh thì không mấy chú ý mình đã ăn những gì, đã no hay chưa, dường như chỉ cần nhìn cô vui vẻ ăn cơm cũng đủ rồi.

Sau khi đưa Thẩm Nguyệt trở lại công ty, Lệ Tư Dạ đột nhiên hỏi:

"Có đau bụng không?"

"Có, một chút…" Nhắc đến chuyện bà dì của cô, cô lại thấy hơi ngại.

"Nếu muốn về nghỉ sớm thì nói với tôi một tiếng."

"Không cần, không cần đâu, tôi vẫn chịu được mà."

Thẩm Nguyệt vội lắc tay từ chối ý tốt này của anh.

Hôm nay Lệ tổng làm sao thế? Lịch thiệp quá mức với cô, khiến cô không biết nên đáp trả thế nào.

Lúc này, Thẩm Nguyệt không biết thiết kế của mình đã bị bán đi, hơn nữa không chỉ có vậy, bản kế hoạch chi tiết cũng đến được tay đối phương.

Công ty Dương Quang, Dương Lâm gấp rút gọi các trưởng ban đến họp, đồng thời nói họ phải nhanh chóng cho ra mắt thị trường chiếc nhẫn cưới độc nhất kia.

Thiết kế đơn giản tinh xảo mà Thẩm Nguyệt đã vẽ ra tuy rằng không phải độc nhất, nhưng chất liệu làm nên chiếc nhẫn này rất đặc biệt, đắt đỏ, mang ý nghĩa trọn đời trọn kiếp, một biểu tượng cho tình yêu vĩnh cửu bất diệt cùng thời gian.

Trong khi Lệ thị vẫn đang chăm chút cho khâu chuẩn bị, ba ngày sau đó, công ty Dương Quang đột nhiên tung ra thị trường sản phẩm mới, thêu dệt một câu chuyện tình lãng mạn để quảng bá cho nó.

Tin tức vừa bùng nổ, Thẩm Nguyệt liền thấy mình xong đời rồi.

Cô tức giận nhìn người đàn ông mình từng yêu, cảm thấy hắn ta thật đáng ghê tởm.

Mười tám tuổi năm đó cô nhất định đã bị ma quỷ che mắt mới đi yêu hắn! Lại còn dám ăn cắp ý tưởng của người khác một cách công khai như vậy? Tiếc rằng, cô còn chưa đăng ký bản quyền thiết kế này, khó mà kiện được.

Giọng của trưởng phòng vô cùng lạnh lẽo, quát lên:

"Thẩm Nguyệt! Cô ra đây cho tôi!"

Thẩm Nguyệt siết chặt nắm tay, bình tĩnh đứng dậy và đi ra gặp mặt trưởng phòng.

Hai người nhanh chóng tiến vào phòng riêng để nói chuyện.

Không cần nghĩ nhiều, chắc chắn là vì chuyện chiếc nhẫn kia.

Trưởng phòng thở phì phò mà nói:

"Cô có biết việc cô làm đã ảnh hưởng thế nào đến công ty không hả? Chúng ta đã tiến vào khâu sản xuất rồi, cũng lên lịch tung sản phẩm, phải giải quyết thế nào đây?"

"Trưởng phòng, nói như vậy là chị đang nghĩ tôi bán đứng công ty à? Tôi cũng không biết tại sao bản vẽ của mình lại biến mất đây.

Chẳng phải khi đó tôi đưa cho chị sao? Hơn nữa, bản kế hoạch đó, tôi không hề động vào." Thẩm Nguyệt nhíu mày.

"Hay thật, cô đang đổ tội cho tôi hả?" Trưởng phòng hé miệng run rẩy, tức giận không nhẹ, lông mày cũng vểnh lên cao.

"Ý tôi không phải vậy, mà trước khi có bằng chứng xác thực, chúng ta phải bình tĩnh lại đã, tôi đang làm việc dưới trướng Lệ thị, không thể nào tự đoạn con đường thăng tiến của bản thân được."

Thẩm Nguyệt nói đến đây, trưởng phòng mới dần lấy lại tỉnh táo.

Nhưng bên ngoài thì không, họ đã loạn thành một bầy.

Đúng lúc đang căng thẳng, một shipper gọi điện thoại cho Thẩm Nguyệt và bảo cô xuống dưới tầng nhận quà.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!