Chương 39: Tuyên Chiến Với Chú Thím

Sau khi bình tĩnh lại, Thẩm Na nhặt điện thoại lên đi ra ban công gọi cho Dương Lâm.

Dù gì hắn cũng là bạn trai cũ của cô ta, gần sáu năm bên nhau, đâu thể nói chia tay liền không còn tình cảm gì nữa.

Đối với Thẩm Na, việc tách khỏi hắn không vướng mắc gì, cô ta vẫn ổn cho đến khi hắn quay đầu muốn tán tỉnh Thẩm Nguyệt.

Điện thoại đổ chuông hai lần, Dương Lâm mới khó chịu bắt máy.

Người phụ nữ này tìm đến hắn chắc chắn không phải chuyện hay ho gì, quả nhiên, màn hình vừa hiển thị thời gian cuộc gọi, hắn liền nghe thấy Thẩm Na chất vấn:

"Anh đang ở đâu? Tôi muốn gặp anh! Anh làm vậy không thấy lương tâm cắn rứt sao?"

"Cô điên à?" Chẳng lẽ qua lâu vậy rồi mà cô ta còn chưa quên chuyện viên kim cương?

"Đúng vậy, tôi điên rồi mới chấp nhận qua lại với thằng khốn như anh.

Anh vô liêm sỉ tìm tới Thẩm Nguyệt để mong cô ta hồi tâm chuyển ý sao?"

Đến lúc này, Dương Lâm mới biết lý do cô ta tìm mình, cáu gắt, trực tiếp quát:

"Câm miệng! Cô nhìn lại bản thân bây giờ, nhìn xem Thẩm Nguyệt ra sao? Trước kia đúng là tôi mù mắt rồi mới thấy cô xinh đẹp."

Khí chất của họ bây giờ có sự chênh lệch cực lớn, bởi vậy ai nhìn vào cũng sẽ thấy Thẩm Nguyệt nổi bật hơn.

Dương Lâm cảm thấy thay vì đối đầu với cô thì lợi dụng mới là phương án đúng đắn.

Thẩm Na còn muốn nói thêm gì đó, nhưng điện thoại đã ngắt kết nối, hơn nữa cô ta phát hiện mình bị chặn rồi! Cô ta dùng sức vò đầu và kéo tóc của bản thân, vì quá tức giận mà không biết phải làm gì khác, hết cười rồi khóc.

"Được lắm, Thẩm Nguyệt, mày được lắm!"

Thẩm Na cố gắng điều chỉnh lại cảm xúc, sau đó nhắn tin cho cha mình.

"Ba, con đồng ý lấy ông Trịnh, chính là vị cổ đông của Lệ thị mà ba đã nói.

Con ả Thẩm Nguyệt cũng đang làm việc ở Lệ thị, con muốn ả sống không bằng chết!"

Sự che chở cùng với số tiền đầu tư của ông Trịnh sẽ giúp Thẩm Na có cuộc sống tốt hơn và giải quyết một phần nguy cơ của Thẩm thị.

Khi đưa ra quyết định này, cô ta đã không còn đường lui nữa.

Đêm tối yên tĩnh, trên chiếc giường trong khách sạn năm sao xa hoa, mùi nước hoa nồng nặc từ thân Thẩm Na làm người đàn ông trung niên phấn khích.

Ông ta đè Thẩm Na xuống, dùng đôi tay đầy thịt béo của mình sờ khắp nơi.

Thẩm Na nhịn cảm giác buồn nôn trong bụng, vừa rên rỉ vừa nói:

"Anh Trịnh, người ta có việc muốn nhờ anh, anh phải đáp ứng người ta mới được."

"Chuyện gì hả? Bảo bối?"

Mùi thuốc lá hôi hám phả vào mặt, Thẩm Na cắn chặt răng nhẫn nhịn:

"Chuyện này cũng không có gì khó, Lệ thị có người đắc tội với em…"

Chiếc giường rung lên khe khẽ, Thẩm Na càng nói càng hứng thú, đem hết tất cả những lời có cánh tâng bốc người đàn ông, đồng thời nói xấu Thẩm Nguyệt.

Nếu không phải vì Thẩm Nguyệt thì cô ta đâu phải bán mình thế này! Tất cả đều là do tiện nhân đó!

Lão Trịnh hứng thú bừng bừng khám phá khắp mọi ngõ ngách trên cơ thể Thẩm Na, vừa kết thúc, cùng là lúc Thẩm thị nhận được mười tỷ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!