Chương 38: Tức Giận

Lệ Tư Dạ dùng bữa xong thì đề cập tới một chuyện mà Thẩm Nguyệt không ngờ tới:

"Tôi đang thành lập một nhóm để cho ra sản phẩm mới trên thị thường, một chiếc nhẫn đính hôn chỉ riêng Lệ thị có, cô có muốn tham gia không?"

Câu hỏi ấy chẳng khác nào một tiếng sét đánh làm hăng hái tinh thần Thẩm Nguyệt, đây là cơ hội cho cô thể hiện bản thân, hơn nữa nếu Lệ Tư Dạ đã hỏi thì hẳn đã công nhận tài năng của cô rồi? Cô mỉm cười gật đầu:

"Có chứ.

Nếu Lệ tổng đã ưu ái tôi như vậy, tôi sao có thể từ chối?"

Thấy cô cười với mình, Lệ Tư Dạ ánh mắt nóng cháy dừng trên khóe môi của cô.

Đôi môi đỏ kia không ngừng khép mở, giống như đang mời gọi anh.

"Vậy ngày mai tôi đến văn phòng tìm anh nhé? Lệ tổng?"

Trong phòng yên tĩnh, vậy mà Thẩm Nguyệt phải gọi mấy lần Lệ Tư Dạ mới giật mình đáp:

"Sao?"

"Tôi hỏi ngày mai tôi có thể lên văn phòng bàn thêm với anh không?"

"Ừm."

Lệ Tư Dạ có chút chột dạ không dám nhìn thẳng vào mắt cô, anh sợ rằng khi ngẩng đầu lên, anh khó giấu được vẻ mặt hơi thất thần của bản thân.

Sau khi trò chuyện thêm một lát, Lệ Tư Dạ lấy lý do còn có việc nên rời khỏi nhà của Thẩm Nguyệt.

Anh cầm điện thoại lên, nhấn gọi cho công ty vệ sĩ và dặn dò người quen của mình rằng:

"Tìm cho tôi vài vệ sĩ giỏi."

Anh tuyệt đối không thể để hai mẹ con họ gặp phải bất trắc gì, cách tốt nhất để bảo vệ Thẩm Tư Hạo khi Thẩm Nguyệt không có ở nhà là sắp xếp vệ sĩ đi theo.

Khi ấy, nếu xảy ra chuyện gì thì cũng kịp thời ra mặt xử lý.

Càng quan trọng hơn…

"Tôi muốn họ phải trông chừng thêm hàng xóm của Thẩm Nguyệt, ừ, tên hắn ta là Dương Lâm."

Anh lái xe chầm chậm rời đi, không quên quan sát một chút căn nhà bên cạnh.

Đối với vị hàng xóm rất có thể là bạn trai cũ thời thanh xuân của Thẩm Nguyệt, trong lòng Lệ Tư Dạ dấy lên một mối nguy hiểm không tên

Đêm đó, Thẩm Nguyệt liên hệ cho luật sư của mình để hỏi về chuyện căn nhà.

"Không có cách nào lấy lại nó sao?"

"Thiếu rất nhiều giấy tờ, không thể chứng minh được nó thuộc quyền sở hữu của cô."

"Cha mẹ có để lại di chúc cho tôi, nhưng ắt hẳn đã bị đốt rồi…" Thẩm Nguyệt thật sự nhức đầu, con đường trả thù quả thật không dễ như cô nghĩ, bởi vì rất nhiều bằng chứng đều bị thời gian vùi lấp, muốn từ trong một đám tro tàn tìm một tờ di chúc còn nguyên vẹn thì còn khó hơn lên trời.

"Thật ra cô không cần gấp, khi giành lại được công ty thì tự khắc có cách đuổi họ khỏi căn nhà đó."

"Được rồi, cảm ơn anh." Thẩm Nguyệt cũng tán thành ý kiến này, không phải vội vàng làm gì.

Cô gập sổ sách lại, cất vào tủ, sau đó tắt máy tính và điện thoại rồi trèo lên giường ôm con trai vào lòng.

Thằng bé khi ngủ môi thường chu chu lên trông rất đáng yêu, làn da trắng mịn, mũi cao thẳng, cũng không biết sao gen của cô lại tốt đến thế.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!