Trong sảnh diễn ra bữa tiệc, Thẩm Nguyệt được không ít người từ các phòng ban đến chào hỏi và làm quen, có lẽ bởi vì vẻ ngoài xinh đẹp, cô thu hút rất nhiều sự chú ý của cánh đàn ông.
Mà chuyện này chẳng hay ho gì cho cam, mỗi người đến chỗ cô nói chuyện đều sẽ mang theo rượu, cô không thể không nể mặt họ, uống một hớp có lệ đi chăng nữa thì qua một lát, bụng cô cũng có cảm giác cồn cào khó chịu.
Cô là một trong những nhân vật chính của bữa tiệc, cho nên muốn chuồn, chỉ sợ không dễ như thế.
Đang lúc cô quan sát xung quanh tìm vị trí để ngồi nghỉ, một người đàn ông trung niên đi về phía cô và gọi:
"Thẩm Nguyệt."
"Giám đốc Dương." Thẩm Nguyệt mỉm cười chào lại, không ngờ giám đốc tiếp thị của công ty con tại tập đoàn Lệ thị còn chịu khó đến nâng ly với mình.
Cô biết ông bởi vì trong dự án mà cô phụ trách vừa rồi, ông là người trực tiếp trao đổi với cô để thực hiện hoạt động marketing.
Giám đốc Dương đưa mắt liếc một vòng quanh Thẩm Nguyệt rồi hỏi:
"Cô chỉ có một mình à?"
"Vâng?"
"Nơi này ai cũng có đôi có cặp, cô một mình chắc là thấy buồn chán lắm.
Lát nữa cô rỗi không?"
Thẩm Nguyệt hoàn toàn không hiểu được vị giám đốc này đang muốn nói gì, cô nhếch mày đáp:
"Tôi thấy một mình vẫn ổn mà.
Xong việc tôi sẽ về nhà nghỉ ngơi."
Trước câu trả lời của cô, giám đốc Dương tỏ vẻ không hài lòng lắm, sau đó áp sát vào chỗ cô rồi nhỏ giọng nói:
"Cô ở công ty có bị bắt nạt không? Tôi giúp cô nhé?"
Bàn tay đầy thịt mỡ của ông vươn ra, có ý định lén lút sờ lên eo của Thẩm Nguyệt, đến giờ phút này cô còn không biết ông ta định làm gì thì cũng quá ngu.
Cô lui về sau một bước dài, kéo giãn khoảng cách rồi lạnh lùng đáp:
"Giám đốc, xin ngài tự trọng."
Ông ta đáng tuổi cha, tuổi chú của cô, vậy mà dám giơ cái móng heo đáng chết kia ra định sàm sỡ cô!
"Cô không phải giả vờ làm gì, tôi nghe đồn cô đi cửa sau vào phải không? Là ai giúp đỡ cô thế? Tôi tin chắc với năng lực của tôi thì có thể cho cô nhiều thứ hơn nữa, cô sợ thiệt thòi sao?" Người đàn ông lại sấn tới.
Thẩm Nguyệt đưa ly rượu ra trước người, thành công ngăn ông ta đến quá gần.
Cô nhìn thử, tầm mắt thẳng tắp bắn về trước, nếu so sánh và đối chiếu thì đỉnh đầu ông ta còn chưa chạm đến được mắt cô.
Thấp hơn cô gần một cái đầu, trên người có mùi rượu khá nặng, hẳn là nghiện cồn rồi, bởi vậy bụng mới to như có thai năm tháng… Cô vừa nghĩ tới chuyện ông ta muốn bao nuôi mình thì cả người liền lạnh ngắt, thẳng thắn đáp:
"Tôi không biết ai đồn thổi những chuyện vô căn cứ ấy, nhưng tôi vào Lệ thị bằng thực lực, cũng đã chứng minh qua dự án vừa rồi.
Lệ tổng trực tiếp mời tôi đến, hy vọng giám đốc giữ tự trọng, tôi không cần bao nuôi."
"Ha ha, cô đang thể hiện sự ưu tú của bản thân để nâng giá hả? Không sao, tôi có đủ tiền." Ông ta cười đáp.
Thẩm Nguyệt thật muốn vung chân cho ông ta một đạp vào mặt, ăn nói như mất não vậy, ông ta suy nghĩ bằng đầu gối à? Sao có thể bò lên chức giám đốc tiếp thị của công ty thế nhỉ?
Cô tức giận đặt ly rượu trong tay sang một bên, mở điện thoại ra rồi đưa cho ông ta xem màn hình và nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!