Thẩm Nguyệt nhìn căn nhà tráng lệ trước mắt, ký ức cũ đột nhiên tràn về trong đại não.
Lúc nhỏ cô từng sống ở đây cùng cha mẹ mình, sau đó hai người họ không may gặp tai nạn qua đời.
Vốn dĩ căn nhà thuộc quyền sở hữu của cô, nhưng khi cô còn chưa đủ mười tám tuổi để nhận món quà duy nhất mà cha mẹ để lại này thì đã bị hãm hại tưởng chừng như chết mất xác, Thẩm Triết lập tức nhân cơ hội chiếm lấy nó.
Trước khi giành lại Thẩm thị, cô muốn giành lại căn nhà trước.
Đến chỗ cổng vào, bảo vệ nói với Thẩm Nguyệt:
"Xin chào, tiểu thư, mời cô xuất trình thiệp mời."
Thẩm Nguyệt mỉm cười, dung nhan xinh đẹp động lòng người:
"Tôi là đại tiểu thư của Thẩm gia, chẳng lẽ vào nhà của mình còn cần thiệp mời sao?"
"Đại tiểu thư không phải đã mất rồi sao? Cô nói nhăng nói cuội gì vậy chứ?" Bảo vệ này hẳn là người mới, hắn không nhận ra Thẩm Nguyệt.
"À, vậy cậu đợi một lát, tôi sẽ gọi điện thoại cho chú Thẩm ra đây.
Hay nên gọi em họ Thẩm Na nhỉ?"
Thẩm Nguyệt giả vờ cầm điện thoại lên, vẻ mặt suy tư mà lẩm bẩm.
Lúc này, phía sau đột nhiên có một người sửng sốt gọi tên cô:
"Thẩm Nguyệt? Là cậu sao? Là cậu thật sao?"
Một cô gái trẻ trạc tuổi Thẩm Nguyệt lao đến, bảo vệ nhìn thấy cô nàng liền cúi đầu chào hỏi:
"Tô tiểu thư."
Tô Miễu Miễu kích động đến nỗi nói năng lộn xộn:
"Tôi còn tưởng cậu, cậu không, ôi…"
Cô nàng nắm lấy tay Thẩm Nguyệt rồi quát hai tên bảo vệ:
"Các người dám chặn đường Thẩm gia đại tiểu thư, không cần công việc nữa hả?"
"T
-Thật sự là đại tiểu thư sao?" Hai tên vệ sĩ vội vàng sửa miệng.
"Là chúng tôi không có mắt nhìn, xin lỗi đại tiểu thư."
Bọn họ còn hơi mờ mịt, nhưng Tô Miễu Miễu đã nói đến thế mà còn cố chấp cản đường thì không xong.
Thẩm Nguyệt bước chậm theo sau Tô Miễu Miễu, đối với cô gái này, cô thật ra không có ấn tượng gì mấy.
Trước kia bọn họ nằm trong nhóm tiểu thư cùng chơi với nhau, chủ yếu là xã giao mà thôi.
Chờ vào được trong sảnh, Tô Miễu Miễu kích động:
"Mọi người đều nói cậu bị tai nạn qua đời, Thẩm gia còn tổ chức lễ tang cho cậu nữa, không ngờ cậu vẫn sống tốt, tốt quá rồi."
Tô Miễu Miễu vẫn luôn rất thích người bạn này, tuy rằng vì nhiều việc bận rộn nên chưa có cơ hội thân thiết với nhau, nhưng cô nàng cảm thấy Thẩm Nguyệt đáng kết giao nhất trong hội các vị tiểu thư trong Vân Thành.
Mặc dù muốn ở lại thêm một lát, nhưng Tô Miễu Miễu cũng có chuyện cần làm, vì vậy sau khi tay bắt mặt mừng với Thẩm Nguyệt xong liền chạy đi nơi khác.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!