Chương 31: Thẩm Gia Tôi Trở Về Rồi

"Cô muốn thế nào?" Nhậm Tiểu Đồng quyết định mặt dày đến cùng.

"Dù sao cũng chỉ là trùng ý tưởng, cô còn có thể làm gì tôi?"

Thẩm Nguyệt không phải loại người thích gây thù chuốc oán khắp nơi, nhưng là kiểu phụ nữ có thù tất báo, ai động đến cô dù chỉ là một chút cũng phải trả giá cho hành động của mình.

Huống chi Nhậm Tiểu Đồng còn ngậm máu phun người, định đổ tội lên đầu cô.

"Cô có nghe trợ lý Thẩm nói gì không?" Thẩm Nguyệt mỉm cười.

"Người sai phạm sẽ bị đuổi việc.

Còn nữa, tôi nghi ngờ cô đã ăn cắp tác phẩm của tôi, vì cô là người duy nhất đã đến bàn làm việc của tôi lấy hồ sơ."

Cô càng nói, sắc mặt vốn đã không mấy tốt đẹp của Nhậm Tiểu Đồng càng trắng bệch ra, ấp a ấp úng:

"Tôi không ăn cắp!"

"Đến nước này cô còn cãi cố sao? Đây là xâm phạm quyền sở hữu trí tuệ của người khác, muốn tôi kiện cô ra tòa, bồi thường thiệt hại thì mới vừa lòng?" Thẩm Nguyệt khí thế tăng cao, không chừa cho đối phương đường lui.

"Tôi… Tôi chỉ…"

Trợ lý Thẩm cũng bị một loạt lời nói của Thẩm Nguyệt làm cứng miệng.

Cô nàng này rõ ràng đang dọa nạt Nhậm Tiểu Đồng.

Đúng thật cô ta đã sao chép ý tưởng, nhưng mà kiện cáo cũng chẳng đem lại nhiều lợi ích, sẽ rất phiền phức và mất thời gian.

Song nhìn mặt Thẩm Nguyệt thì giống như đang muốn xử lý cho bằng được cô ta vậy.

Nhậm Tiểu Đồng khóc không ra nước mắt, mồ hôi rịn ra trên trán, chỉ có thể quay sang nhìn trợ lý Thẩm cầu cứu.

"Nhìn tôi làm gì?" Trợ lý Thẩm nhướng mày.

"Tôi…"

"Như vậy đi, cô chỉ cần đứng ra đính chính rằng mình đã mượn ý tưởng từ tôi, sau đó công khai xin lỗi và rời khỏi Lệ thị là được." Thẩm Nguyệt chen vào.

"Tôi sẽ không kiện cô."

"Cô làm vậy không phải rất quá đáng sao? Tôi chỉ… chỉ mượn ý tưởng thôi mà..."

"Nói hay lắm.

Nếu đổi ngược lại là tôi bị oan, ai đứng ra chịu cho tôi nhỉ?"

Thẩm Nguyệt nào có lòng nhân hậu gì với loại người độc ác trước mắt, nếu cô không đáp trả một cách cứng rắn, vậy người mà Lệ thị đuổi việc chính là cô.

Nghiêm trọng hơn hết, việc đạo nhái tác phẩm chắc chắn sẽ hủy hoại sự nghiệp của một nhà thiết kế, khiến cho người đó khó ngóc đầu lên nổi.

Ngẫm đi ngẫm lại, cô không đánh người phụ nữ này vài bạt tai đã rất nhân hậu rồi.

Sự im lặng bao trùm phòng họp, không khí như đông đặc lại khiến Nhậm Tiểu Đồng thấy tức ngực, môi trên va môi dưới:

"X

-Xin lỗi…"

Cô ta lí nhí nói: "Tôi xin lỗi… Có thể, có thể nào đừng đuổi việc tôi được không? Tôi sẽ nói với mọi người chuyện lần này là hiểu lầm, mong…"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!