Thẩm Nguyệt là đại tiểu thư dòng chính của Thẩm gia, sau khi về nước thì mang danh một nhà thiết kế nổi tiếng, cô cũng tương đối cao ngạo, nhưng cô biết rằng bản thân hiện tại đã chẳng là Thẩm Nguyệt khi xưa nữa.
Cô của bây giờ mất đi quyền thừa kế Thẩm gia thì chưa có chỗ đứng trong Vân Thành.
Mà làm việc dưới trướng Lệ thị, được Lệ Tư Dạ xem trọng tất nhiên sẽ như mọc thêm cánh.
Sau khi Thẩm Nguyệt đồng ý với Lệ Tư Dạ sẽ ký hợp đồng, Thẩm Tư Hạo còn vui hơn mẹ mình, nhảy nhót lung tung khắp nhà rồi nói:
"Mẹ ơi, chỗ này con định sẽ đặt một khung gỗ để trồng cây cảnh loại nhỏ, chỗ này đặt nhà cho cún cưng, chỗ này, chỗ này…"
Thằng bé vừa nói vừa huơ tay, có vẻ rất hứng thú với việc trang trí lại căn nhà.
Thẩm Nguyệt nghe đến chỗ "cún cưng" thì hỏi:
"Con định nuôi thú cưng?"
"Mommy yêu dấu, mommy mà đi làm là con ở nhà một mình, sẽ buồn lắm đó…" Thẩm Tư Hạo hai mắt long lanh đáng thương.
Nghĩ thấy thằng bé sẽ cô đơn, Thẩm Nguyệt đồng ý.
Hai mẹ con ghi lại danh sách những thứ cần mua để khi nào có thời gian sẽ lên mạng đặt hàng, còn thú cưng thì cần ra ngoài trực tiếp xem thế nào.
Thẩm Tư Hạo quyết định nuôi giống Collie
- một giống chó được mệnh danh có IQ cao nhất thế giới, người khác nuôi để chăn cừu, còn cậu nuôi để làm bạn.
Thông minh dễ dạy thì còn gì hơn nữa chứ?
Hỏi qua rất nhiều nơi, cuối cùng mới tìm được chỗ bán Collie.
Khi nhìn thấy chú chó Collie có lông đan xen hai màu trắng đen với đôi mắt đầy linh hoạt thông qua cửa kính, Thẩm Tư Hạo đưa tay chạm vào trên cửa, trực giác nói cho cậu biết cậu muốn mua nó.
"Mẹ, con thích nó!"
Thẩm Nguyệt nhìn một lát, nhân viên nói:
"Nó đã được một tuổi, cũng không tính quá nhỏ, nhưng dòng đời của Border Collie là trên mười năm tuổi đó.
Cô thấy sao?"
"Tôi sẽ mua nó." Thẩm Nguyệt đồng ý rất nhanh, chỉ cần con trai cô thích là được.
Lúc cô vào trong làm thủ tục với nhân viên cửa hàng, Thẩm Tư Hạo ở bên ngoài đang cố gắng giao tiếp với chú chó bên trong.
Thấy cậu giơ tay lên, nó cũng giơ giơ chân trước chạm vào mặt kính.
Một bàn tay trắng mềm múp míp, một cái chân chó bé xíu đáng yêu khiến người xung quanh đi ngang qua đều ngoái đầu nhìn.
Thẩm Tư Hạo nở nụ cười với nó, đúng lúc ấy, qua lớp cửa kính mờ ảo, cậu trông thấy một người vô cùng quen mắt.
Quay đầu lại, cậu nheo mắt nhìn sang bên kia đường để xem xem.
Âm thanh ầm ĩ vọng từ bên đó qua tận bên này:
"Dương Lâm! Anh dám nói lại một lần nữa không? Anh nói tôi mắc bệnh công chúa là ý gì hả?"
Thẩm Na tức giận gào thét, như một mụ đàn bà chanh chua, mặc kệ hình tượng của bản thân.
Người bạn trai đã kết giao hơn năm năm này nổi điên cái gì? Trước kia không phải đã bỏ Thẩm Nguyệt theo cô ta sao? Bây giờ cô ta muốn chia tay thì lại lật mặt mắng chửi cô ta, mẹ kiếp!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!