Chương 21: Sóng Gió Nổi Lên

Lệ Tư Dạ không vòng vo nhiều lời, trực tiếp lên tiếng muốn đuổi nhà họ Lương đi.

Đối với chuyện này, Lệ Từ chẳng có chút phản ứng gì.

Mặc dù mẹ của cô là Lương Nhiễm Tử nhưng bà chưa từng cho cô một chút tình thương nào, sự ghẻ lạnh, ghét bỏ của bà vô cùng rõ ràng.

Đối với cô, bà còn không tốt bằng đứa em họ Lệ Tư Dạ.

Cả phòng lúc này im phăng phắc, ngay cả tiếng nghiến răng ken két của Lương Nhiễm Tử cũng trở nên rõ ràng.

Bà ta đã cố gắng nhịn nhiều năm nay, nhưng bị một hậu bối nhỏ hơn mình nhiều, ở trước mặt bao nhiêu họ hàng dùng từ "cút" để đuổi đi thì tức giận đến nỗi mặt đỏ bừng:

"Lý do nhà họ Lương phải cút đi là gì? Hả?"

"Bà cảm thấy lý do là gì?" Lệ Tư Dạ nghiêng đầu nhìn bà ta, ánh mắt lạnh lẽo.

Lương Nhiễm Tử bị ánh mắt đó quét tới mà khẽ run, miệng vẫn chày cối:

"Không biết, tôi chỉ biết cậu quá hỗn láo, tôi sẽ nói lại với Lệ Hoành! Nói cho ông ấy biết cháu của ông ấy dám nói chuyện với tôi như thế này!"

Lệ Hoành sao? Lệ Tư Dạ nghe tên của chú mình mà bật cười, nụ cười kia không hề có chút ý vui, ngược lại mang theo sự trào phúng rõ ràng:

"Bà có biết tại sao ông ta luôn trốn tránh tôi không?"

Sáu năm trước, anh bị hãm hại bỏ thuốc ngay trong tiệc bữa tiệc quan trọng của cha, có kẻ muốn anh mất mặt trước các vị khách quý, đẩy anh khỏi vị trí thừa kế Lệ gia.

May mắn khi đó anh trốn ra được, chỉ là sự kiện kia…

Gạt đi suy nghĩ linh tinh, Lệ Tư Dạ đưa ánh mắt đầy ẩn ý nhìn Lương Nhiễm Tử:

"Trong lòng bà chẳng lẽ không rõ ràng à?"

Anh đã phải dùng rất nhiều thời gian và công sức để bò lên được chức tổng giám đốc của Lệ thị.

Sau khi thành công, anh điều tra chuyện cũ, phát hiện chú của mình và vợ ông ta

- cũng chính là Lương Nhiễm Tử đã ra tay với anh.

Sắc mặt Lương Nhiễm Tử tái đi, nghĩ đến chồng mình hai năm nay vẫn luôn tìm cớ đi công tác không về lại Lệ gia, nghĩ đến những câu nói đầy hàm ý của Lệ Tư Dạ, bà sợ hãi liếc về phía Lệ Tư Không để cầu cứu.

Trong nhà này, ngoài Lệ Tư Dạ ra thì nhị thiếu gia là kẻ có tiếng nói nhất.

Thấy tình hình không ổn, Lệ Tư Không nhẹ nhàng khuyên bảo:

"Dù gì cũng là người nhà, anh đừng tuyệt tình quá, có gì từ từ nói.

Anh đột nhiên muốn đuổi cả nhà của thím ba ra khỏi Tân Kim, mọi người chỉ sợ không phục."

Cái vẻ mặt giả tạo của Lệ Tư Không thật sự khiến Lệ Từ buồn nôn, nhưng trước mặt nhiều người, cô không tiện xen vào và tự chủ trương giúp Lệ Tư Dạ, chỉ trừng mắt liếc nhìn hắn ta.

Mọi người đều thấy Lệ Tư Không nói rất đúng:

"Bảo chị ấy cút ra khỏi thành phố Tân Kim thì hơi quá, Tư Dạ, cháu nghĩ lại đi."

"Đúng vậy.

Lương gia mấy đời đều ở Tân Kim, cháu làm vậy có chút nhẫn tâm…"

"Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra vậy?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!