Điện thoại của Thẩm Nhất Độ rung chuông, là nhạc riêng mà hắn cài đặt cho Lệ tổng, bởi vậy vừa nghe thấy hắn liền vui mừng.
Chắc ông chủ gọi có việc cần, như vậy hắn không phải đi lung tung và bị Lệ Từ quấn lấy nữa, công việc là trên hết.
"Lệ tổng, tôi nghe đây!"
Thẩm Nhất Độ đáp lời xong thì một giọng nữ cứng nhắc vang lên:
"Trợ lý Thẩm, cậu trốn đi đâu thế?"
Tít tít.
Lệ Từ còn chưa nói được câu nào đàng hoàng thì đối phương đã ngắt máy, cô không ngờ bản thân lại dọa người như thế đấy.
Nhìn màn hình điện thoại, cô bĩu môi rồi đưa trả cho Lệ Tư Dạ:
"Em gọi đi, cậu ta vừa nghe giọng chị thì ngắt máy rồi."
"Ừm."
Thấy chị họ như thế, Lệ Tư Dạ cũng không đành lòng từ chối, đành nhấn gọi cho Thẩm Nhất Độ.
Lần này, đối phương chần chờ rất lâu mới nhấc máy.
"Trợ lý Thẩm, tôi có chuyện muốn bàn với cậu."
"Lệ tổng… Tôi, thật ra tôi…"
"Cậu nghĩ sao về Lệ Từ?"
Thẩm Nhất Độ biết ngay ông chủ gọi mình để làm gì, hắn khóc ròng ngồi ở một góc đường, nhìn lên trời rồi thở dài:
"Cô ấy là một người rất tốt."
"Có muốn kết hôn không?"
Lệ tổng, anh có thể hỏi một cách bình thường hơn được không? Ai lại thế này, giống như ép hôn vậy…
"Tôi chỉ là một người làm công ăn lương bình thường, Lệ tổng, Lệ tiểu thư thật sự rất tốt, nhưng tôi và cô ấy hoàn toàn không hợp nhau.
Anh nghĩ xem, tôi vất vả cả tháng mới kiếm được chút tiền, số tiền này còn chẳng đủ cho cô ấy mua túi xách! Cô ấy nên tìm người mạnh về mặt tài chính để hôn nhân mai sau được vững chắc!"
"Ý cậu là tôi trả lương thấp?" Lệ Tư Dạ có một tuyến suy nghĩ rất khác người thường, bắt ngay cái câu không quan trọng mà hỏi ngược lại.
Thẩm Nhất Độ tuyệt vọng gục trên đất:
"Ôi...! Tôi không có chút suy nghĩ vượt quá giới hạn nào với Lệ tiểu thư cả!"
Nói xong câu này, Thẩm Nhất Độ liền nghe được tiếng quát đầy tức giận của Lệ Từ:
"Không có ý gì thì tại sao cậu lại ôm tôi hả?"
Ôm? Lệ Tư Dạ sắc mặt lạnh lẽo, anh không ép hôn trợ lý của mình, nghĩ hắn từ chối thì thôi, nhưng nếu hắn làm chuyện có lỗi với Lệ Từ thì lại khác.
Lệ Tư Dạ nhàn nhạt quăng ra một câu:
"Trợ lý Thẩm, tôi cho cậu thời gian để giải thích."
"Aaaa! Lệ tiểu thư, tôi chết với cô mất thôi, chuyện đó là từ hồi đại học rồi có được không? Lúc đó cô bị thương ở đầu gối, tôi tốt bụng ôm cô lên phòng y tế thôi, đã qua nhiều năm như thế, sao cô vẫn nhớ?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!