Chương 15: Nhóc Con Và Bà Thím

Nhà họ Thẩm không thể liên lạc được với Thẩm Nguyệt nên đổi sang phương thức khác, Thẩm Triết gọi cho người quen nhờ vả:

"Tôi cần tra địa chỉ của một người, có số điện thoại, số chứng minh thư thì có tìm được không?"

"Mất một chút thời gian, nhưng việc tìm kiếm này thật ra là phạm pháp, tôi có chút…"

"Muốn bao nhiêu?"

Thẩm Tiết không chờ đối phương nói xong đã hỏi ngay, bởi ông biết thừa cậu ta chỉ đang giả vờ giả vịt để moi tiền từ ông.

"Thẩm gia vẫn hào phóng như cũ nhỉ? Ha ha, tôi sẽ gửi tin nhắn đi kèm với địa chỉ của cô ta."

Đối phương cười to rồi tắt máy, Thẩm Triết cũng chỉ có thể cùng vợ con ngồi đợi ở một bên.

Từ những gì con gái nói, ông biết được Thẩm Nguyệt mang theo một đứa con hoang trở về, nếu vẫn không còn cách khác để đối phó với cô ta thì đứa bé này sẽ là điểm đột phá quan trọng của họ.

Ánh mắt của ông dần trở nên dữ tợn chẳng khác gì thú dữ.

Vì Thẩm thị, chuyện gì gia đình họ cũng đã làm qua rồi, nếu Thẩm Nguyệt không biết điều thì họ có thể cho cô ta chết thêm lần nữa.

Hai vợ chồng nhận được tin nhắn sau khoảng mười lăm phút, sau khi tìm được địa chỉ, họ quyết định đi gặp mặt trực tiếp để hỏi chuyện.

Tào Diệp Phượng mặc thêm áo khoác vào, dặn dò Thẩm Na:

"Con ở nhà đi, ba mẹ đi sớm về sớm, về phần viên kim cương… con tự xem xét đi."

Nhắc đến viên kim cương, sắc mặt của Thẩm Na vô cùng khó coi.

Đến lúc này mà mẹ còn canh cánh trong lòng chuyện đó sao? Chỉ vài trăm vạn thôi, cô ta thật sự rất bực mình vì ba mẹ cứ phải nói mãi về một vấn đề cũ.

Thẩm Na cắn chặt răng, nuốt cơn giận vào lòng rồi nói:

"Con sẽ tìm cách, nhưng mà mẹ, Dương Lâm làm con mất mặt quá, đúng là một thằng ngu.

Con muốn chấm dứt với hắn ta!"

"Chuyện này để sau đi, mẹ phải ra ngoài."

Tào Diệp Phượng không quan tâm đến con gái, chuyện quan trọng bây giờ là gặp mặt Thẩm Nguyệt.

Lát sau, Thẩm Triết cầm lấy chìa khóa xe, cùng vợ đi ra ngoài.

Ông vừa đi vừa dặn dò:

"Chờ gặp mặt Thẩm Nguyệt rồi bà phải cẩn thận, nói chuyện không được để lộ thái độ ghét bỏ của mình, kiểm soát tốt biểu cảm.

Còn nữa, nếu Thẩm Nguyệt đáp trả, bà phải nhịn xuống, đừng nóng giận làm hỏng chuyện."

"Tôi biết rồi."

Người phụ nữ bên cạnh ông nhăn nhó, nhưng vẫn thỏa hiệp.

Tại nhà hàng, Thẩm Nguyệt đang ăn đồ ngon bỗng nhiên có cảm giác lạnh sống lưng, cô khẽ nhíu mày suy nghĩ.

Thẩm Tư Hạo không chú ý đến đó, chỉ thấy điện thoại của mình rung lên, đành giả vờ ôm bụng:

"Mẹ ơi, con đi vệ sinh đây ạ!"

Nghe vậy, Thẩm Nguyệt đặt cái thìa trong tay xuống:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!