Không phải lần đầu tiên Lệ Tư Dạ dùng đũa dùng tạm thế này, trước kia có một khoảng thời gian khó khăn anh cũng đã từng ăn uống lề đường, thậm chí còn thảm hại hơn.
Nhưng đó là sáu năm trước, khi mà Lệ thị đang nằm trong tình thế tiến thoái lưỡng nan.
Quá khứ trải qua rất nhiều khó khăn vất vả mới khiến Lệ Tư Dạ trở nên trầm mặc ít nói và lãnh đạm như bây giờ.
Anh… đã lâu chưa dùng cơm hộp.
Cũng vì sắc mặt của Lệ Tư Dạ trước sau như một, Thẩm Nguyệt nghĩ anh chê cơm mình gọi.
Cùng lúc ấy, Thẩm gia đang ầm ĩ như vỡ chợ.
Thẩm Na suy đi nghĩ lại cũng không có cách nào liên lạc được cho Thẩm Nguyệt, càng không muốn bị mất mặt trước ả đàn bà mình ghét, cô ta từ chối việc gọi cho Thẩm Nguyệt.
"Con không thích cô ta, cô ta cũng ghét con lắm, bây giờ khó lòng liên hệ cho cô ta được!"
"Mày…" Thẩm Triết giận run lên.
"Mày đúng là cái thứ vô dụng! Cho mày cả nửa ngày trời mà mày nói một câu như thế à?"
"Sao ông cứ nặng lời với con vậy?" Tào Diệp Phượng cũng không chịu được cách chồng mắng mỏ con gái, nhưng trong lòng thì thầm nghĩ Thẩm Na bị bà chiều hư rồi.
Hai người giằng co mãi, cho đến khi điện thoại của Thẩm Triết rung lên.
Tiếng chuông cắt đứt cuộc tranh cãi của gia đình họ, Thẩm Triết hừ một tiếng, liếc mắt nhìn vợ con của mình rồi mới nhấc máy.
Bên kia đầu dây truyền đến giọng nói run rẩy:
"Giám đốc, công ty, công ty…"
"Công ty làm sao?"
Trong lòng Thẩm Triết hơi khó chịu, cảm giác bất an bủa vây lấy ông ta làm tim đập càng lúc càng nhanh.
Trực giác nói cho ông biết đã có chuyện không hay xảy ra rồi!
Người đàn ông bên kia lúc này mới nói như khóc:
"Quỹ của công ty bị tổn thất mười tỷ! Con số này quá lớn, làm thế nào bây giờ?"
"Cái gì?" Thẩm Triết ngã ngồi xuống, bàn tay đang cầm điện thoại run lên bần bật.
"Cậu nói cái gì?"
"Công ty đột nhiên mất tiền, chuyện này tôi cũng không rõ… Thẩm tổng…"
Người đàn ông kia cũng suy sụp không kém Thẩm Triết.
Thấy vẻ mặt của chồng xanh mét, Tào Diệp Phượng lại gần hỏi han:
"Ông làm sao thế? Có chuyện gì à?"
Đôi mắt của Thẩm Triết ánh lên nét dữ tợn, hung hãn chỉ vào mặt Tào Diệp Phượng, cũng mặc kệ điện thoại còn chưa ngắt mà quát tháo:
"Có phải bà đã bí mật lấy tiền của công ty cho con gái không hả? Vì muốn nó vui mà bà rút tiền đưa cho nó, bà bị điên rồi sao?"
"Ông nói gì vậy? Tôi không làm gì hết! Mấy ngày này tôi vẫn ở nhà, đi đến công ty đều đi cùng ông mà?" Tào Diệp Phượng ngơ ngác khi bị hỏi tội.
Bà thậm chí không biết công ty mất tiền, mất bao nhiêu rồi! Nhưng từ thái độ của chồng, bà đoán được rằng con số kia chắc chắn không nhỏ, thậm chí sẽ khiến đám cổ đông phát điên lên, cắn chặt họ không buông.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!