Tại Thẩm gia.
Thẩm Na tốn gần ngàn vạn để cướp viên kim cương ở hội đấu giá về, không ngờ được trên đường đi sẽ bị người khác trộm và đánh tráo, cuối cùng chỉ có thể cầm viên kim cương giả về nhà.
Vì chuyện này, cô ta đã nhận lấy một cái tát từ cha mình.
Thẩm Triết điên tiết cho con gái một bạt tay, trán nổi gân xanh, ông khó lòng kiềm được, mắng mỏ:
"Mày có làm cái gì ra hồn được không hả? Đổ biết bao nhiêu tiền vào viên kim cương đó, mỗi chuyện giữ nó cũng không xong!"
Tiền của Thẩm gia không phải vô hạn, một ngàn vạn là con số quá lớn, thậm chí nếu để lộ ra tin này thì rất dễ bị người khác nắm thóp, lúc đó muốn quay đầu chỉ sợ rất khó.
Tào Diệp Phượng vội chạy đến ôm con gái, vừa xoa mặt con vừa hỏi ông:
"Có chuyện gì từ từ nói, sao anh lại đánh con?"
Có một người mẹ thông minh biết cách hành xử nhưng Thẩm Na lại lớn lên với một cái đầu rỗng, cô ta bướng bỉnh hét lên:
"Vì việc này mà ba đánh con? Kim cương giả thì sao chứ? Nhà chúng ta chẳng lẽ thiếu một ngàn vạn hay sao?"
Câu hỏi của cô ta khiến Thẩm Triết đang tức giận càng nổi điên hơn, ông xông tới định cho con gái thêm một cái tát nhưng Tào Diệp Phượng ở giữa lại ra sức ngăn cản:
"Ông, ông đừng đánh nó nữa, có gì để tôi dạy lại nó!"
"Bà dạy con như vậy đó hả? Nó dám trả treo với tôi!"
"Rồi rồi, tôi xin lỗi.
Chuyện cũng đã như vậy, con nó không cố ý, ông đánh nó thì giải quyết được gì đâu chứ? Chẳng lẽ ông đánh nó không thấy đau lòng hay sao?"
Tào Diệp Phượng mềm nhẹ khuyên nhủ, tay còn không ngừng xoa xoa vỗ vỗ người Thẩm Triết, thấy sắc mặt ông vẫn còn u ám, bà rơm rớm nước mắt rồi bắt đầu khóc nấc:
"Máu mủ ruột thịt của tôi với ông mà vì viên kim cương kia ông nỡ ra tay nặng với con.
Ông có còn thương mẹ con tôi không hả? Số tôi sao lại khổ thế này…"
Ở bên cạnh, Thẩm Na cũng lã chã rơi nước mắt, hai mẹ con bắt đầu thi nhau khóc tố ông, nào là bội bạc, vũ phu, nào là vì tiền mờ mắt đánh đập vợ con.
Thẩm Triết nghe thấy đau hết cả đầu, ông mà không lên tiếng thì có vẻ như họ sẽ khóc đến khi nào cạn tuyến lệ thì thôi.
"Im đi, khóc lóc ầm ĩ còn ra thể thống gì nữa!"
Thấy Thẩm Triết đã bình tĩnh lại, Tào Diệp Phượng ra sức thút thít:
"Ông nhìn mẹ con tôi là gì hả? Quát mắng rồi đánh đập, trước kia ông đâu có như vậy."
Thẩm Triết bị họ làm cho mệt cả người:
"Tôi biết rồi, đừng có khóc nữa."
Lúc này, Thẩm Na dùng tay áo lau nước mắt, mặt mũi đỏ bừng, trong lòng uất ức vì chuyện vốn không quá to tát nhưng lại bị Thẩm Triết đánh.
Gò má của cô ta vẫn còn truyền đến cảm giác đau rát, khó chịu.
Khó khăn lắm ba người mới dừng việc cãi vã lại, ngồi xuống nói chuyện cẩn thận.
Giữa bầu không khí ngượng ngùng kỳ quặc, Thẩm Na hít hít mũi nói:
"Hôm ở sân bay đó con gặp Thẩm Nguyệt."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!