Chương 7: (Vô Đề)

7.

Lục Hoài Niên rốt cuộc vẫn bị phạt.

Không có lời của phu nhân, đám hạ nhân chẳng ai dám để hắn rời phủ. Hắn tức đến đỏ mặt, giận dữ cầm kiếm c.h.é. m sạch hoa cỏ trong viện, không chừa một cành một lá.

Ma ma kia vừa bị đưa trả về Lục phủ, nhà họ Lục liền tức tốc phái người tới.

Hạ nhân trong phủ bảo chủ nhân đi vắng, nhất quyết không chịu mở cửa.

Lục Hoài Niên liền giơ kiếm đặt ngang cổ mình, hét lớn:

"Mở cửa! Ta muốn gặp cha! Không mở, ta sẽ để lại xác thân cho nương ta xem!"

Các tiểu nha đầu nước mắt ngắn dài cầu xin, các lão bộc thì khuyên nhủ hết lời. Nhưng tất cả đều không địch nổi một câu nhớ mong lạnh nhạt từ phụ thân họ Lục đứng ngoài cổng.

Khi chúng ta chạy đến nơi, đại phu đã thoa thuốc cho hắn. Gương mặt tái nhợt như giấy, chỉ còn lại vết m.á. u loang ở cổ áo là minh chứng cho hành động điên rồ ban nãy.

"Ngươi xem ngươi làm mẹ kiểu gì vậy? Con trai ngoan ngoãn lại bị ngươi dạy thành thế này? Tần thị, ngươi mà cũng xứng làm mẹ sao?"

Lục phụ ôm chặt lấy Lục Hoài Niên, cười tươi như thể ôm được vàng bạc châu báu.

"Tần thị, theo ta thấy, vẫn nên để Hoài Niên theo ta trở về thì hơn."

"Lục Hoài Niên! Ai cho ngươi làm chuyện hồ đồ như thế?!"

Phu nhân thật sự giận rồi. Ta trông thấy ống tay áo người khẽ run lên — người mẹ kiên cường kia, suýt chút nữa đã đánh mất con.

Lục Hoài Niên cúi đầu, ánh mắt trốn tránh, không dám trả lời.

Thấy bản thân bị phớt lờ, Lục phụ liền đập mạnh bàn, râu mép rung lên theo từng tiếng quát:

"Con thành ra thế này chẳng phải đều tại ngươi sao? Một nữ nhân lại đi cưới rể, ấy là thất tiết! Ngươi có từng nghĩ cho cảm xúc của con không? Nếu một ngày nó c.h.ế. t rồi, kẻ phải chịu trách nhiệm đầu tiên chính là ngươi!"

Cút đi!

📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!

📜 Follow Fanpage Họa Âm Ký để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^

Cha ta như mũi tên b.ắ. n thẳng lên, hai bạt tai giáng mạnh vào mặt Lục phụ, vang dội cả sảnh đường:

"Ngươi là kẻ nghèo kiết xác còn năm thê bảy thiếp! Sao đến lượt nữ nhân tái giá lại thành không giữ đức hạnh? Ngươi thương con trai à? Chẳng qua là thèm tiền nhà họ Tần mà thôi! Ngươi còn mặt mũi nào so với ta — một kẻ rể nhập trạch?!"

Lục phụ vốn yếu ớt, nên ta chẳng hề lo cha ta sẽ chịu thiệt.

Thứ ta lo là phu nhân.

Người cho ta nơi ở tốt, đồ ăn ngon, dù nương ta chỉ có một, ta vẫn biết người là người tử tế.

Cha thường bảo:

"Phu nhân là tấm gương cho con. Phải học sự cứng cỏi, thông tuệ và quả cảm từ người."

Thế nhưng giờ phút này, ta mới chợt hiểu: dù có kiên cường đến đâu, cũng có lúc yếu lòng.

Lục Hoài Niên, chính là người duy nhất có thể khiến phu nhân trở nên mong manh như vậy.

Ta bước lên hai bước, nhẹ nhàng nắm lấy đầu ngón tay của người.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!