Cha nuôi Cầm thú : Bảo bối, Đừng sợ!
Tiểu Ngạo đi cùng cô, Hoắc Thần Triệt, Từ Triết và cả Trình Nặc.
"Niệm Niệm, anh thật nhớ em a!"
Tiểu Ngạo ôm Niệm Niệm từ trong tay hắn vào lòng, hung hăng thơm vài cái vào trán con bé.
Hắn nhìn cô, mắt chạm mắt. Hắn và cô cùng nở nụ cười.
Dù không nói gì, nhưng vẫn hiểu nhau.
"Này Triết, Triệt các con ngồi đi"
Mẹ hắn vui vẻ mời Từ Triết và Triệt ngồi xuống ghế, cả hai đều lịch sự gật đầu rồi ngồi xuống.
" Con là Nặc sao?"
Quả thật rất giống ông ấy.
Trình Nặc nhìn bà, vẻ mặt không tỏ ra vẻ gì.
" Tôi đến để trả đồ cho Nhược Tử, giờ đã xong rồi, tôi về đây"
Nói xong quay đi, Hoắc Thần Triệt gật đầu với cô, tỏ ý là sẽ đi nói chuyện với Trình Nặc.
"Thôi nào, lại đây, chúng ta ăn cơm tối đi? Cháu đói sắp ngất rồi!"
Tiểu Ngạo làm ra vẻ mặt khổ sở, xoa xoa bụng nhỏ làm mọi người phì cười.
"Được, dì đi nấu cơm đây"
"Mẹ, con phụ mẹ"
Mẹ hắn và cô mỉm cười nhìn nhau rồi cùng nhau đi vào nhà bếp trả lại không gian cho 3 người đàn ông.
Hắn uống ly trà, đôi mắt vui vẻ và thoả mãn hơn bao giờ hết.
Nếu cứ như vậy thì thật tốt, vô cùng tốt.
"Uy, Nặc, không ở lại ăn cơm sao?"
Hoắc Thần Triệt vỗ vai Trình Nặc, anh biết tâm trạng hiện tại của cậu không vui, thực chất là vô cùng tệ.
Người con trai nào có thể vui khi thấy vị hôn thê sắp cưới của mình lại vui vẻ và hạnh phúc trong vòng tay của kẻ khác chứ ?
"Tôi ăn rồi, cảm ơn"
Trình Nặc cười cười, đôi mắt xa xăm nhìn bầu trời đầy sao kia.
" Thật ra Nhược Nghiên chỉ yêu một mình Dục. Con bé đã cảm thấy rất có lỗi với cậu"
"Cô ấy không cần cảm thấy khó chịu. Vì đó là quyết định của tôi, tôi chỉ muốn cưới cô ấy mà không nghĩ đến cảm nhận của cô ấy"
Trình Nặc rút một điếu thuốc lá ra, hít vào một hơi rồi nhả ra một làn khói trắng.
"Tôi đã từng muốn đóng vai ác một lần, lúc Lãnh Hoan Dục kia đấu cùng Lãnh Siêu và Lãnh Diệm, chỉ cần tôi đưa người sang tiếp sức cho Lãnh Diệm, không cần nói, ít nhất Lãnh Hoan Dục cũng không thể quay về mà tay chân đều lành lặn được"
"Nhưng tôi lại nghĩ đến Nhược Tử,3 năm trước, nghĩ đến dáng vẻ ngồi một mình uống rượu với đôi mắt ưu tư kia của cô ấy,3 năm đó cô ấy không hề khóc, nhưng cũng chẳng còn vui cười nói chuyện, nếu có nói, cũng chỉ nói cho có lệ"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!