- Lão Tào – Chắc chắn là Trợ lý Dương cũng đứng dậy, và hẳn là cầm đũa chỉ vào chóp mũi Tào Kim Trụ, nói – Anh có ý kiến về đảng Cộng sản hơi kinh đấy! – Các anh nuôi sống bọn tôi? Cứt! Chúng ông là cán bộ Nhà nước, dù có nằm dưới bóng râm xem kiến leo cây thì lương vẫn lĩnh đều đặn không thiếu một xu, tỏi nhà các người có rữa thành hồ thì chúng ông vẫn có lương như thường!
Bố nói: "Anh em thân thích nhường nhịn nhau một tí, đừng làm mất hoà khí."
- Đây là nguyên tắc! – Trợ lý Dương nói.
- Nghe già nói một câu – Lưu Gia Khánh nói – Đã mấy khi anh em thân thích ngồi lại với nhau. Quốc gia đại sự không dính gì tới chúng ta, quan tâm làm gì, công việc của bọn ta là… uống rượu!
- Uống, uống, ông cậu uống thêm chén nữa!
Trợ lý Dương nói: "Anh Cả này, tôi cảnh cáo anh em nhà anh, chú Hai đâu? (Đi chơi rồi – Anh Cả nói) – Các anh đả thương Cao Mã không nhe đâu!"
- Đánh chết cái đồ mất dạy ấy cũng chưa hả giận!
- Chú Tư! – Trợ lý Dương nói – Chú cũng dốt nốt! Đánh người là phạm pháp.
- Nó khinh người đến mức dám áp đảo tại gia – Bố nói – con Cúc phá bĩnh cũng là do thằng này xúi bẩy.
- Rẽ duyên là độc ác! – Lưu Gia Khánh nói.
Trợ lý Dương nói: "Cao Mã tố các người, đã bị tôi bịt miệng. Dù sao thân vẫn hơn, nếu là chuyện của người khác, tôi nhúng vào làm gì!"
- Cậu Tám, may mà có cậu! – Anh Cả nói.
- Bảo chú Hai từ nay không được tuỳ tiện đánh người.
- Thưa cậu Tám, anh em cháu vốn lành hiền, quả thực thằng ấy khinh người quá quắt, chúng cháu mới ra tay.
- Có đánh đừng đánh vào đầu, cứ nhè mông đít mà nện cho nát đít ra!
- Cậu Tám, theo cậu thì nó dám làm gì không?
- Chuyện này thì…
Họ thì thào. Kim Cúc bò lên bậu cửa sổ, ghe tai sát giấy dán cửa, lắng nghe.
- Văn Linh mới mười bảy, không được đăng ký…
- Tào Kim Trụ nói.
- Đi cửa sau được không?
- Các vị làm như vầy là xui tôi phạm sai lầm?
- Lan Lan mới mười sáu, càng không thể.
- Có thể sửa hộ khẩu của Văn Linh, nhưng hộ khẩu của Lan Lan thì chịu, không cùng xã, bàn tay có to cũng không che được mặt trời!...
- Bảo nó ra đây, tôi có vài lời vói nó – Lưu Gia Khánh nói to, ông ta đã líu lưỡi.
- Gọi nó ra đây! – Lưỡi bố cũng đã líu lại.
Cô vội vàng rời bậu cửa sổ nằm xuống giường, kéo chăn trùm kín đầu.
Tiếng chân cà nhắc cà nhót ngày càng gần, cô lẩn trong bóng đêm, run lẩy bẩy.
Thoáng cái đã là cuối tháng chín âm lịch, sự giám sát của bố mẹ và hai anh trai nới dần, buổi tối không khoá cổng, ban ngày cho cô đi ra ngoài. Anh Cả tăng cường đối xử tốt với cô, cách đây không lâu, còn mua cho cô một đôi giầy da lợn. Cô không thèm ngó, quẳng luôn xuống gầm giường.
Sáng 25 tháng Tám, anh Cả nói: "Em đừng quanh quẩn trong nhà nữa, đi cắt đậu với anh. Anh Hai em hôm nay đi nắm than cho nhà Trợ lý Dương, mình anh làm không xuể."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!