Kim Cúc…Kim Cúc…
- Anh áp trán vào cây rơm, mắt ướt đẫ. Con ngựa hồng chạy cộc cộc sau lưng, những con vẹt vẫn kêu. Phía nam cánh đồng, nơi cỏ bồ có mùi thum thủm bao vây con đập, chẫu chuộc đối thoại ầm ĩ, những tiếng á uồm tắc nghẹn, nghe như đấm vào tay.
Chợt nhớ lại chuyện xảy ra cách đây ba năm, anh lẻn ra ngoài doanh trại gặp cô em vợ mũi bé tí, mặt đầy tàn nhang của Trung đoàn trưởng. Cô ta nhào vào lòng anh, anh ôm cô, ngửi mùi hồ li tinh trên cơ thể cô mà như ôm cây củi mục. Anh không yêu nhưng vẫn ôm cô, trong bụng chửi rủa mình thậm tệ: Mi là quân đê tiện, mi giả vờ yêu để kiếm chác ở chỗ anh rể cô ta. Sau đó là đại họa, thật là báo ứng nhỡn tiền!
Nhưng với Kim Cúc thì mình yêu, Cúc bảo mình chết, mình cũng chết ngay, không do dự. Kim Cúc, Kim Cúc!
Ngựa hồng chạy như bay, vui mừng hớn hở. Kim Cúc áp sát tường, men theo rìa sân phơi, tránh ánh sao, đi tới. Cao Mã run lên, tim đậphình thịch, hai hàm răng tranh trưởng, cắn môi lại cũng không ăn thua.
Kim Cúc vòng ra chổ cây rơm, còn cách Cao Mã hai bước chân, đứng lại hỏi:
- Anh Mã…anh tìm em có việc gì?... – Giọng cô run lên.
- Kim Cúc…
- Cao Mã ríu lưỡi, anh nghe rõ tim anh đập lỗi nhịp, và cũng nghe rõ giọng anh khê đặc y như giọng Kim Cúc.
Anh ngượng nghịu ho lên một tiếng.
Kim Cúc đâm hoảng vì tiếng ho, lùi lại luôn ba bước, khẩn khoản: "Anh đừng ho!…"
Con ngựa tinh nghịch cà bụng trên đống rơm, lại còn ngoạm một đon rạ quẳng tới trước mặt hai người.
- Ở đây nói chuyện không tiện, ta ra ngoài mương đi! – Cao Mã đề nghị.
- Em không đi đâu, chuyện gì thì nói mau lên!
- Ở đây không tiện nói – Cao Mã men theo mép sân đi về hướng nam. Đến bờ mương, anh dừng lại, thấy Kim Cúc vẫn đứng sau đống rơm, toan quay lại kéo cô đi thì cô đã thận trọng men theo rìa sân đi tới bờ mương. Thế là anh giang tay gạt những cành hoè, bước xuống lòng mương phẳng lì, rồi ngoái lại đợi. Khi Kim Cúc tới bờ, anh bước lên một bước, giơ tay đón cô xuống lòng mương.
Cô thử rút tay ra nhưng Cao Mã nắm chặt, không buông, bàn tay kia ấp lên bàn tay cô. Bàn tay cô kẹp giữa hai bàn tay to bè, mạnh mẽ.
- Kim Cúc, tôi yêu em! Em làm vợ tôi nhá!
Kim Cúc nói nhỏ:
- Anh ơi, chẳng lẽ anh không biết em bị gả đổi đễ anh trai em có vợ?
- Tôi biết, tôi biết em không bằng lòng.
Kim Cúc dùng tay kia cạy tay Cao Mã, rút bàn tay bị ép bẹp ra: "Em bằng lòng".
- Em không bằng lòng, Lưu Thắng Lợi đã bốn mươi lăm tuổi, lại bị xuyễn, xách thùng nước không nổi, em bằng lòng lấy cái áo quan ấy làm chống á?
Kim Cúc nấc lên một tiếng rõ kêu rồi cúi gằm, khóc thút thít: "Em chẳng biết làm thế nào nữa…Anh trai em đã ngoài ba mươi…lại thọt…Tào Văn Linh mới mười bảy, xinh hơn em…"
- Anh em là anh em, em là em, việc gì em phải hủy hoại tấm thân! – Cao Mã gầm lên.
- Anh Mã…số kiếp nó thế…Anh đừng lo không gặp được người tốt…Em…xin hẹn anh kiếp sau – Kim Cúc bưng mặt chạy qua bụi cây hoè tía nhưng Cao Mã cầm tay kéo lại, cô lảo đảo ngã vào lòng anh.
Cao Mã ôm chặt cô, cảm thấy bộ ngực mềm mại của cô nóng bỏng. Anh ghé miệng tìm môi cô, nhưng cô bưng mặt bằng cả hai tay, môi được che chắn vững chắc. Cao Mã chuyển sang ngậm dái tai cô, mái tóc cô bồng bềnh xõa trên mặt, anh hết lạnh, cảm tháy người nóng ran, như có quả cầu lửa bùng cháy. Cô quằn quại, ngứa ran không chịu nổi, choàng tay ôm cổ anh, năn nỉ: "Anh Mã đừng ngậm tai, em không chịu được!..." Miệng Cao Mã đã gắn lên miệng cô, mút chặt đầu lưỡi, cô rên lên, hai hàng nước mắt chảy dài, ướt đẫm cả hai khuôn mặt. Một luồng hơi từ bao tử ợ lên, anh ngửi thấy mùi ngồng tỏi và mùi rau xanh.
Tay anh sờ nắn thô bạo trên người cô.
- Nhẹ chứ, anh!... Đau quá!
Hai người ngồi trên bờ mương, ôm chặt, sờ nắn nhau, qua kẽ lá cây hoè nhìn sao nhấp nháy trên bầu trời xanh thẳm. Trăng non đã lặn. Một vệ tinh nhân tạo đang bay trong dải ngân hà, không khí bỗng sặc mùi kỳ lạ của hoè tía.
- Anh yêu những gì ở em? – Kim Cúc ngửa mặt hỏi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!