Chương 11: (Vô Đề)

Lúc này anh không còn nguửi thấy mùi tỏi thối, mà chỉ nghe thấy tiếng nước róc rách. Trong tai anh ứ đầy canh ngồng tỏi, chảy ào ào, tăng áp lực lên màn nhĩ, lên bàng quang, lên niệu đạo, trong một thoáng, anh thậm chí còn nge thấy tiếng nước tiểu róc rách.

Các phạm đều đã ăn hết canh. Lão phạm già hai tay run rẩy, chiếc bô trong tay lão cũng run rẩy. Cao Dương trông thấy lão thè cái lưỡi vừa dài vừa dày màu đỏ tíaliếm canh dính trong bô. Lão xoay xoay chiếc bô, lưỡi của lão cũng di chuyển theo.

Ba phạm nhân tay cầm bô, kinh ngạc nhìn Cao Dương. Mồ hôi đã đầm đìa trên mặt anh. Anh cảm thấy chúng đã tràn xuống lông mày, chợt nghĩ: "Mặt mình bây giờ không còn là mặt người nữa".

- Chú mày ốm hả? – Phạm đứng tuổi hỏi.

Cao Dương không thể tiếp chuyện, toàn bộ sức lực của anh được điều tới khống chế cái van vô hình, cái van tưởng tượng.

- Nhà giam có thầy thuốc đấy! – Phạm đứng tuổi nói.

Cao Dương hai tay ôm bụng, vất vả lắm mới lết được tới chỗ cửa sắt. Anh ghếch chân lên, làm như ghếch chân thì giữ chặt được cái van. Anh giơ một tay đấm cửa thình thình.

Lính gác đứng bên ngoài quát hỏi: "Chuyện gì thế?"

Phạm đứng tuổi nói: "Có người cần cấp cứu!"

- Số mấy?

- Số chín – Phạm thanh niên nói.

- Không phải ốm…

- Cao Dương ngoảnh lại rối rít – Tôi mót đái… nhịn không được…

Phạm đứng tuổi cố ý nói to át tiếng Cao Dương: "Mở cửa mau, sắp chết rồi!"

Tiếng khoá lách cách, gióng cửa được rút ra, lính gác một tay cầm súng, tay kia cầm chìa khoá, hỏi:

- Số 9, làm sao thế?

Cao Dương gập người lại, nói: "Đồng chí… tôi mót đi tiểu… đồng chí…"

Lính gác giận tím mặt, đạp Cao Dương một phát bắn vào bên trong, chửi: "Đồ giòi bọ, ai là đồng chí của mày?"

Cửa sắt đóng đánh sầm.

Cao Dương đập đầu vào cửa sắt, van vỉ: "Không đồng chí thì là Chính phủ, Chính phủ ơi Chính phủ, cho tôi ra… tôi nhịn không nổi nữa!"

- Trong buồng giam có thùng vệ sinh, đồ khốn! – Lính gác quát to ngoài cửa.

Cao Dương ôm bụng nháo nhác tìm thùng vệ sinh. Ba phạm nhân cười ré lên.

- Chú ơi… anh ơi… thùng vệ sinh ở đâu? – Cao Dương khóc hu hu, cúi gập người mà tìm. Mỗi lần cúi xuống lại són ra một ít nước tiểu.

Các phạm lại nhìn anh mà cười.

Cao Dương vừa nói vừa khóc: "Không nhịn được nữa! Không nhịn được nữa!..."

Cái van bật ra, một dịch thể nóng hổi vọt ra.

Anh không nghĩ gì nữa, hai chân tự nhiên giật giật, toàn bộ cơ bắp trên người giãn ra, hai chân nóng ran cứ thế mà run rẩy, lần đầu tiên, anh thụ hưởng khoái cảm lớn nhất trong đời.

Nước tiểu vẽ trên nền nhà những đồ hoạ rất đẹp. Phạm đứng uổi bảo phạm thanh niên: "Móc Túi, lấy thùng vệ sinh cho nó, thằng này đái nhiều đây!"

Móc túi tiến đến chỗ cửa ngầm cùng màu với bức tường, phía dưới cửa sổ, lôi ra chiếc thùng đựng phân bằng nhựa. Mùi thối hoắc toả khắp buồng.

Móc Túi đấm nhẹ Cao Dương, bảo: "Mau đái vào thùng!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!